Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đương nhiên là được.  

Tôn Thiên Long hơi nhếch miệng, tự tin nói.  

Bói toán tương lai đối với một số giang hồ bịp bợm, cả đời đừng nghĩ đến chuyện am hiểu hết, chỉ có thể dựa vào tùy mặt gửi lời, nói bóng nói gió một số đề tài lừa gạt người bình thường.  

Nhưng ở trong mắt Tôn gia bọn họ, chỉ là chuyện rất dễ, không cần ngày sinh tháng đẻ, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu thiên cơ.  

Những bác gái xung quanh thấy Tôn Thiên Long xem bói cho Tiểu Vũ, nhao nhao yên tĩnh lại.  

Tôn Thiên Long nhìn Tiểu Vũ, bấm ngón tay.  

Chỉ trong phút chốc, anh ta như đã nắm rõ mọi chuyện.  

- Tiểu cô nương, cô thật sự muốn nghe tương lai của mình à.  

Tôn Thiên Long nghiêm túc xác nhận lại.  

- Ừm.  

Mạc Vũ gật đầu.  

- Cô tên Mạc Vũ, bây giờ 12 tuổi, năm 18 tuổi cô sẽ gặp bạch mã hoàng tử của mình ở Giang Nam, năm 22 tuổi hai người kết hôn sinh hạ đôi song bào thai.  

Tôn Thiên Long nói.  

Tôn Thiên Long nói xong, cha mẹ Mạc Phàm nghe thấy rất hạnh phúc, không nói gì thêm.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tôn Thiên Long một cái, Tôn Thiên Long nói những chuyện này không sai.  

Kiếp trước, quả thật Tiểu Vũ gả cho tên cầm thú kia ở tuổi 22.  

- Bạch mã hoàng tử, anh ấy tên là gì, trông như thế nào?  

Mạc Vũ chớp chớp mắt, hỏi.  

- Chuyện này sao, thiên cơ bất khả lộ, nếu bây giờ tôi nói cho cô, có khả năng bạch mã hoàng tử này là người khác.  

Tôn Thiên Long thần bí nói.  

Tiểu Vũ bĩu môi, lộ ra chút không vừa ý.  

- Chú, sau đó thì sao?  

- Sau đó cô phải nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng đi đến một nơi gọi là hồ Vong Tình.  

- Vì sao, chẳng lẽ nơi đó có quỷ à?  

Tiểu Vũ cảm thấy khó hiểu hỏi.  

- Vì anh cô đắc tội một người không thể đắc tội, khiến cô và bạch mã hoàng tử ly hôn, cô chưa tới 30 tuổi đã nhảy vào trong hồ Vong Tình, cho nên nhớ lấy, nhất định không được đến chỗ này.  

Tôn Thiên Long lại nhắc nhở, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.  

Anh ta đã tính trước cho tiểu nha đầu này, nếu mọi việc thuận lợi, liền thêm mắm thêm muối với cô.  

Ai biết mệnh nha đầu này không tốt như thế, căn bản không sống quá 30 tuổi, hoàn toàn không cần anh ta gây khó dễ từ trong, đúng là trời giúp anh ta.  

Những lời này vừa vang lên, giống như một trái bom nổ tung trong Lâu Ngoại Lâu.  

Các bác gái xung quanh nhíu mày, tuy bọn họ không biết Tiểu Vũ, nhưng bộ dạng Tiểu Vũ vô cùng đáng yêu, lại rất lễ phép, ai biết mệnh cô gái đáng yêu lại không tốt như thế.  

- Đúng là đáng tiếc, haizz!  

Người nhà Mạc Phàm bao gồm A Hào, đám Tần Kiệt vốn đang ăn điểm tâm nói chuyện phiếm, nghe thấy vậy sắc mặt mọi người đều thay đổi.  

Nhất là cha mẹ Mạc Phàm, sắc mặt vô cùng khó coi, trên mặt tràn đầy lo lắng.  

Nếu là trước đây, chắc chắn bọn họ không tin thầy bói toán.  

Chú ba Mạc Phàm còn muốn đi qua, xách Tôn Thiên Long này lên ném ra ngoài.  

Cả nhà bọn họ chỉ có mình Tiểu Vũ là con gái, đều thương gần chết, vậy mà tên này dám nguyền rủa tiểu công chúa của bọn họ, không muốn sống nữa à.  

Nhưng trong mấy tháng này, bọn họ thấy Mạc Phàm dùng nhiều pháp thuật như vậy, không tin cũng không được, sự thật còn đó.  

Nếu pháp thuật tồn tại, hơn phân nửa huyền học cũng là thật.  

Đại sư này trẻ thì trẻ, nhưng vừa rồi xem rất chuẩn cho mỹ phụ kia, không giống đang gạt người.  

Mặt khác, Mạc Phàm đắc tội nhiều người như thế, những lời anh ta nói không phải không có khả năng.  

- Anh, chú này nói thật sao?  

Tiểu Vũ cũng không sợ hãi lắm, nghiêng đầu hỏi Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe lên trong con ngươi hắn.  

- Sư phụ, có cần con giáo huấn người nói hươu nói vượn này không?  

Chu Hiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Thiên Long, nhỏ giọng hỏi.  

Mạc Phàm đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, cúi người véo mũi Tiểu Vũ nói.  

- Mặc kệ thiệt giả, có anh ở đây, ai cũng không thể làm hại được em.  

Mạc Phàm cười dịu dàng, trong mắt hiện lên kiên định.  

Người này nói không sai, quả thật đời trước Tiểu Vũ có kết cục như vậy.  

Một đời này, chỉ cần hắn nhìn thấy tiểu tử Giang Nam kia, hắn sẽ diệt cả nhà tiểu tử đó.  

Đời trước hắn đắc tội Lâm Thiên Nam sao, đợi hắn đến Giang Nam, là ngày Lâm gia bị diệt.  

- Vậy anh phải bảo vệ em đó.  

Tiểu Vũ thè lưỡi, cũng nghịch ngợm véo mũi Mạc Phàm, giống như không để việc này trong lòng.  

- Ừm!  

Mạc Phàm cười to, dời mắt nhìn Tôn Thiên Long, cả Lâu Ngoại Lâu phát lạnh theo.  

- Nếu anh nói vì tôi đắc tội phải người không nên đắc tội, khiến em gái mình sống không tới 30 tuổi, chắc anh biết cách phá giải tai họa này?  

Tôn Thiên Long hơi nhướn mày, cười khẽ.  

Anh ta tưởng rằng người gây khó dễ cho Lục Kỳ lợi hại thế nào, cũng chỉ như vậy thôi, dễ dàng bị anh ta câu được.  

- Đương nhiên là biết, không biết cậu chịu dựa theo tôi nói mà làm không.  

- Anh nói xem.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Tôn Thiên Long lại bấm đốt tay, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm lần nữa.  

- Nếu tôi tính không sai, ba tháng gần đây cậu đắc tội không ít người, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần cậu đồng ý cúi đầu, có lẽ còn có đường sống, nếu không trong vòng ba ngày, tất có tai ương đổ máu.  

- Anh nói linh tinh gì đó, lại nói bậy có tin tôi cắt lưỡi anh hay không.  

Chu Hiệt nắm chặt tay, lạnh lùng nói.  

Khi Tôn Thiên Long nói Tiểu Vũ, cô đã nhịn không giáo huấn Tôn Thiên Long rồi.  

Lúc này Tôn Thiên Long lại nguyền rủa Mạc Phàm.  

Tôn Thiên Long liếc mắt nhìn Chu Hiệt một cái, không có sợ hãi, cười nhạt một tiếng, trong mắt chớp lóe dị sắc, nhanh chóng khôi phục như thường.  

- Vị cô nương này, cha mẹ cô đã mất, tôi khuyên cô sau này đừng xúc động, nếu không có khả năng em trai còn sót lại của cô cũng bị tai nạn, cho nên cô tự giải quyết cho tốt đi.  

Vẻ mặt Chu Hiệt ngẩn ra, khó có thể tin.  

Người này chỉ nhìn cô một cái, liền nói cha mẹ cô đã mất, chỉ còn lại một người em trai?  

- Sao anh biết những chuyện này?  

Chu Hiệt ngơ ngẩn hỏi.  

- Ha ha, thiên cơ không thể tiết lộ.  

Tôn Thiên Long cười, đắc ý trên mặt càng dày đặc hơn.  

Chỉ nói ra thân thế mà thôi, quá đơn giản với anh ta, đây là nền móng của Tôn gia bọn họ.  

Xung quanh có không ít người thấy biểu cảm của Chu Hiệt, liền biết Tôn Thiên Long nói đúng, ánh mắt bọn họ nhìn Tôn Thiên Long kính sợ hơn nhiều.  

- Liếc mắt một cái liền biết số mệnh của con người, đại sư này quá lợi hại rồi!  

Cả nhà Mạc Phàm, sắc mặt càng khó coi hơn.  

Bản lĩnh của đại sư này giỏi, có khả năng những lời anh ta nói rất chính xác.  

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt lộ ra chút dị sắc, trong mắt chớp lóe lam quang.  

- Thần Giám!Ba chữ “Thiên Cơ Nhãn” xuất hiện trong mắt hắn.  

Lông mày hắn giãn ra, chẳng trách người này đoán chuẩn như thế, hóa ra là tu thành Thiên Cơ Nhãn.  

Hắn thu lam quang đi, trên mặt hắn không có quá nhiều kinh ngạc.  

Thiên Cơ Nhãn là một loại mắt thuật thần thông của Huyền Môn, là mắt thuật cấp thấp nhất, chỉ có thể nhìn tối đa 20 năm.  

Ở Tu Chân giới, Thiên Cơ Nhãn của Thiên Cơ Môn mở, mắt có thể nhìn trên dưới 5000 năm, Thiên Cơ Nhãn này căn bản không thể so sánh được.  

- Vậy anh nói nghe một chút, tôi cúi đầu thế nào, mới nắm được đường sống này?  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tôn Thiên Long hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK