Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giang tư lệnh, ông có ý gì đây?  

Mạc Phàm hỏi.  

Người này nửa sống nửa chết, không phải ai khác, đúng là Giang Phong bị hắn đánh gãy tay chân ở Vu Thần Giáo.  

Nhưng chuyện này đã là tám tháng trước, Giang Phong nên sớm khôi phục như lúc ban đầu.  

Hắn vừa nói xong, sắc mặt trở nên phát lạnh, nhiệt độ cả căn phòng lập tức giảm xuống rất nhiều.  

- Con trai của ông ra tay với những chiến sĩ kia sao?Vết thương trên người Giang Phong từ mông đến phía sau lưng, đều như do roi quất gây ra, giống chịu trừng phạt gì đó.  

Nếu có người muốn mạng Giang Phong, tuyệt đối sẽ không làm như thế.  

Nếu như vậy, hơn phân nửa là Giang Thành bảo người ta làm thế.  

Giang Thành trừng phạt Giang Phong như vậy, chỉ có một loại khả năng, Giang Phong ra tay với đám chiến sĩ Liên Thành, Liệt Hỏa.  

Đám chiến sĩ kia không nể mặt Giang Phong chút nào, Liệt Hỏa còn tát Giang Phong một cái.  

Với những hiểu biết của hắn dành cho đám phú thiếu, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ.  

- Chuyện gì cũng không thể gạt Mạc tiên sinh, quả thật là như vậy.  

Giang Thành thở dài.  

Chuyện Mạc Phàm diệt Vu Thần Giáo, ông ta vốn hạ lệnh, công tác giữ bí mật chuyện này vô cùng tốt.  

Nhưng một tuần trước, một người tìm Giang Phong uống say không biết gì.  

Giang Phong trò chuyện với người kia rất hợp ý, trò chuyện với người này một lát liền nói chuyện Vu Thần Giáo.  

Giang Phong là đại thiếu Giang gia, học đại học ở nước ngoài, tất nhiên không ngu ngốc.  

Anh ta nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của đối phương, là nhằm vào Mạc Phàm.  

Anh ta tương kế tựu kế nói số hiệu cho đối phương, số hiệu này là số hiệu của Liệt Hỏa thành viên đội hải quân lục chiến.  

Chưa đến vài ngày, hai người liền tới tìm Liệt Hỏa.  

Tu vi của hai người này không thấp, Liệt Hỏa căn bản không phản kháng được liền bị bọn họ bắt.  

Liệt Hỏa biết mình không phải là đối thủ của hai người, lựa chọn tự sát.  

Nhưng một người trong đó không tha cho Liệt Hỏa, cho anh ta phục dùng một loại đan dược tục mệnh, sau đó thi triển Sưu Hồn Thuật với anh ta.  

- Sưu Hồn?  

Mạc Phàm hơi híp mắt, ngọn lửa bốc cháy bên trong, loại pháp thuật này tổn hại rất lớn tới nhân thần, rất nhiều người sau khi bị Sưu Hồn, liền biến thành kẻ ngốc.  

- Bây giờ Liệt Hỏa thế nào?  

- Cứu được rồi, bây giờ thân thể không có gì đáng ngại, nhưng cảm xúc không ổn định lắm.  

Sắc mặt Giang Thành hơi khó coi, nói.  

- Vậy hai người kia là ai?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

- Còn chưa tra ra được.  

Sau khi ông ta biết được tin tức này, liền phái người đi thăm dò.  

Nhưng hai người kia giống như tàng hình, căn bản không có bóng dáng của hai người đó, ngay cả Giang Phong cũng không nhớ rõ người uống rượu với anh ta trông như thế nào.  

- Rất có thể là cao thủ của Vu Thần Giáo, hơn nữa có khả năng ở ngay thành phố Đông Hải.  

Lịch sử của Vu Thần Giáo còn lâu đời hơn Long Tổ bọn họ, thực lực khắp Đông Nam Á thậm chí là nước ngoài.  

Mạc Phàm chỉ tiêu diệt được đệ tử ở thánh địa Vu Thần Giáo, còn không biết bao nhiêu cao thủ Vu Thần Giáo ở ngoài, khả năng Vu Thần Giáo ra tay rất lớn.  

- Vu Thần Giáo?  

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt như lợi kiếm hàn băng.  

- Tốt nhất bọn họ ở thành phố Đông Hải.  

Hắn đã thành Kim Cương Bất Diệt Thể, còn chưa thử uy lực, đúng lúc thử trên người hai người này xem.  

- Sắc lang đáng chết, cậu đừng quá kiêu ngạo, cho dù cậu giết Thiên Thành Diệt, đám cao thủ còn lại của Vu Thần Giáo cũng không phải người cậu có thể đối phó, ví dụ như Long Cổ Đại Vu Sư ẩn cư ở Bắc Xuyên, ông ta ở ngay trên cậu trong Hắc Bảng.  

Long Nhược Tuyết nhắc nhở.  

Mặc dù cô có chút điêu ngoa, không phân rõ phải trái, nhưng không ngu ngốc.  

Hơn hai mươi năm trước Long Cổ này đã là Đại Vu Sư nổi tiếng của Vu Thần Giáo, rất am hiểu Quỷ Vu Thuật, từng dùng một lời chú giế t chết 36 võ đạo thế gia khiêu khích Vu Thần Giáo, danh chấn Cửu Châu, thực lực còn hơn vu chủ bị Mạc Phàm g iết chết rất nhiều.  

Long Cổ là người của Vu Thần Giáo, nhưng vì trong tranh giành vị trí vu chủ bại bởi thiên phú không bằng sư huynh ông ta.  

Trong cơn tức giận ông ta mớii rời khỏi thánh địa của Vu Thần Giáo, ẩn cư ở Bắc Xuyên.  

Nếu khi huyết tế của Vu Thần Giáo Long Cổ ở Vu Thần Sơn, Mạc Phàm có thể quay về hay không còn là vấn đề.  

- Hắc Bảng, là thứ gì thế?  

Mạc Phàm nhíu mày nói.  

- Vậy mà cậu không biết Hắc Bảng, còn có thể sống đến tận bây giờ, vận khí của cậu tốt thật.  

Long Nhược Tuyết bĩu môi nói.  

Hắc Bảng là Hắc Thị dựa theo tu vi, thực lực, chiến tích và tổng hợp nhiều nhân tố của tu sĩ để tạo ra cái bảng này, cao thủ người Hoa nổi tiếng đều ở bên trên.  

- Cô nói Long Cổ này có tên trên Hắc Bảng, rất cao sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Bảng như vậy cũng không hề xa lạ, ở Tu Chân giới cũng có không ít.  

Ví dụ như tiên bảng, y tiên bất tử hắn được phân hạng nhất.  

- Trước khi cậu chưa giết Thiên Thành Diệt, ngay cả 100 cũng không lọt vào, sau khi gi ết chết Thiên Thành Diệt đứng thứ 79, sau khi diệt 21 thế lực cấp S, bây giờ đứng thứ 61, Long Cổ đứng trên cậu 11 vị trí, đây là thứ hạng 10 năm trước.  

Long Nhược Tuyết giải thích.  

10 năm nay Long Cổ chưa từng xuất hiện, vị trí của ông ta chưa thay đổi, nhưng thực lực ai biết được?  

Chỉ cao hơn chứ không thấp đi?  

Có người suy đoán, bây giờ Long Cổ thấp nhất cũng phải vị trí trước 30.  

Trước 100 trên Hắc Bảng, một bước còn khó hơn.  

Mạc Phàm đứng vị trí 61, không sợ cao thủ top 30, không phải ngu ngốc thì là gì.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ, vậy mà hắn chỉ đứng ở vị trí 61 trong đám người Hoa?  

- Đứng đầu là ai?  

- Chuyện này còn phải hỏi sao, Lâm Thiên Nam thiên hạ vô địch.  

Long Nhược Tuyết nói đúng lý hợp tình:  

- Thứ nhất thứ hai cậu đều phải cẩn thận chút.  

- Vì sao?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

- Bởi vì Lâm Thiên Nam đứng đầu được người Lâm gia nhặt về Lâm gia nuôi lớn, hôm nay cậu vừa phế một người Lâm gia, không có nhiều người biết tin tức này, cậu không biết cũng không trách cậu, nhưng cậu đã đắc tội người Lâm gia.  

Long Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.  

Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, giống như hiểu ra.  

Chẳng trách kiếp trước Lâm gia hung hãn như thế, hóa ra Lâm Thiên Nam đứng đầu người Hoa là người Lâm gia.  

Lúc trước hắn từng hỏi Tần lão gia tử, Lâm gia Giang Nam có quan hệ gì với Lâm Thiên Nam.  

Tần lão gia tử nói rất chắc chắn Lâm Thiên Nam không có liên quan gì với Lâm gia, Lâm Thiên Nam là hậu nhân của Lâm gia ở Mạc Bắc, không ngờ bên trong còn những chuyện mà hắn không biết.  

- Vậy người đứng thứ hai là Vạn Thiên Tuyệt sao?  

Một kẻ địch mạnh khác của hắn, chính là Vạn Thiên Tuyệt dưới một người trên vạn người.  

- Không sai, đắc tội nhiều người lợi hại như thế, cậu có sợ không?  

Long Nhược Tuyết hỏi.  

- Sợ sao?  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, không chỉ không sợ, trái lại trong mắt còn chớp lóe tinh quang.  

- Cô sẽ sợ một con thỏ sao?  

Trong từ điển của y tiên bất tử hắn, không có chữ sợ này.  

- Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.  

- Vậy tôi là người con thỏ không cắn được.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe sắc bén, vô cùng tự tin nói.  

Long Cổ này khiến Liệt Hỏa tự sát, nếu ông ta dám hiện thân, hắn sẽ giết Long Cổ.  

Thanh Bang dám hạ Thanh Long Lệnh với Mạc gia hắn, hắn sẽ một lưới bắt hết Thanh Bang và Vạn Thiên Tuyệt.  

Kiếp trước Lâm gia diệt Mạc gia hắn, hắn sẽ để Lâm gia nếm thử tư vị bị diệt, Lâm Thiên Nam là người Lâm gia thì sao, hắn cũng sẽ trảm.  

Đứng thứ nhất, thứ hai Hắc Bảng thì sao, cao hơn hắn 11 thứ hạng thì thế nào?  

Chỉ một câu, sát khí như khói báo động phóng lên trời.  

Hai người Giang Thành và Long Nhược Tuyết cũng không phải kẻ yếu, sắc mặt bọn họ thay đổi.  

- Đây là quần áo trên người người kia mà Liệt Hỏa xé được, không biết có tác dụng không?  

Giang Thành lấy một mảnh vải nhỏ từ trong túi áo ra.  

Mạc Phàm nhướn mày, hàn quang lóe ra.- Có thứ này, chỉ cần bọn họ ở thành phố Đông Hải, bọn họ không thoát được đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK