Chiếm được ba cái pháp bàn, tuy vẫn chưa dựng được Tụ Linh Đại Trận đầy đủ, nhưng nếu có thể luyện chế thành Trận Bàn, lại thêm khối Hải Nhãn Thạch làm Trận Nhãn, linh khí trong biệt thự sẽ nồng đậm gấp đôi trước.
Phải nhanh chóng thăng thực lực lên, mới là việc cấp bách.
Hắn còn chưa ra tiểu khu, một giọng nói quen thuộc dễ nghe truyền đến.
- Mạc Phàm, nhà em cũng ở tiểu khu này sao?
Mạc Phàm nhìn nơi phát ra tiếng, một mỹ nữ xuất hiện cách hắn không xa.
Mỹ nữ này 25, 26 tuổi, bên trên mặc áo T – shirt màu xám.
Phía dưới là quần bò bó sát, chân đi đôi giày cao gót màu trắng bốn cm, quần áo đơn giản bao quanh dáng người như người mẫu đồ lót của cô.
Trên gương mặt tuyệt mỹ là mắt kính viền đen, tăng thêm vài phần thời thượng và xinh đẹp.
Dáng người cao gầy và khuôn mặt xinh đẹp phối với nhau, bất luận là đứng hướng nào, chỗ đó sẽ là phong cảnh hoàn mỹ, làm nộ khí của tất cả đàn ông dâng lên, không kiềm chế được.
Vị mỹ nữ này là Trần Vũ Đồng chủ nhiệm lớp Mạc Phàm.
- Chào cô Trần, người thân của em ở nơi này.
Mạc Phàm có chút bất ngờ, vẫn chào Trần Vũ Đồng một tiếng.
- Vậy à, em chuẩn bị đi học sao, chúng ta đi cùng đi, đúng lúc tôi có việc tìm em.
Trần Vũ Đồng thản nhiên nói.
Mạc Phàm nhếch miệng, thầm nghĩ kế hoạch của hắn ngâm nước nóng rồi.
Hắn đáp lại một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Vũ Đồng, một trái một phải ra khỏi tiểu khu.
Kiếp trước Trần Vũ Đồng đối với hắn không tệ, một mỹ nữ thành phố như vậy chưa từng ghét bỏ học sinh đến từ nông thôn là hắn, thường xuyên giữ hắn ở lại dạy riêng, còn thường xuyên tặng chút quà để khen thưởng, cổ vũ hắn học tập thật tốt.
Nếu không thành tích của hắn tệ như vậy, sao có thể thi được đại học Đông Hải một trong những trường học không tệ ở tỉnh Giang Nam?
Ngoài ra kiếp trước hắn và mỹ nữ chủ nhiệm này còn có chút quan hệ mập mờ.
Có một ngày Trần Vũ Đồng cả ngày không vui, phờ phạc ỉu xìu.
Sau khi dạy hắn tiếng anh xong liền kéo hắn đi ăn, còn gọi mấy chai bia trên bàn cơm.
Hắn nhìn ra chủ nhiệm lớp có tâm sự, cũng không từ chối, uống cùng với Trần Vũ Đồng.
Rõ ràng Trần Vũ Đồng chưa từng uống rượu, không thắng được tửu lực, chỉ một lát đã say mèm.
Miệng còn không ngừng kêu lên: Phú nhị đại gì đó, tiền đồ gì đó, đã là thời đại nào rồi còn ép duyên, tôi cảm thấy làm giáo viên rất tốt, các người thích phú nhị đại, sao các người không lấy.
Mạc Phàm không biết chỗ ở của Trần Vũ Đồng, chỉ có thể mang Trần Vũ Đồng say về chỗ mình.
Ai biết vừa để Trần Vũ Đồng lên giường, bỗng nhiên Trần Vũ Đồng ôm chặt lấy hắn.
- Tiểu Phàm, em có người con gái mình thích không, em xem cô đẹp không, em thích tôi không?
Rất nhiều câu hỏi từ miệng Trần Vũ Đồng nửa say nửa tỉnh thốt ra.
- Em…
Lúc ấy hắn khiếp sợ không nói ra lời, bình thường Trần Vũ Đồng lạnh lùng cao ngạo lại hỏi ra những câu này, còn dán sát như thế.
Hắn cũng uống chút rượu, tuổi trẻ khí thịnh, bị Trần Vũ Đồng mỹ nữ thành phố xinh đẹp như vậy quyến rũ, đâu chịu được?
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, là chị họ gọi tới.
Lúc này hắn mới nhanh chóng tỉnh táo lại, kinh hồn táng đảm thoát khỏi cái ôm của Trần Vũ Đồng.
Quả thật Trần Vũ Đồng uống hơi nhiều, một lát đã ngủ thật say.
Tối đó hắn gần như không ngủ, trong đầu đều là mấy câu hỏi và bộ dạng chọc người của Trần Vũ Đồng.
Sáng sớm hôm sau, vẻ mặt Trần Vũ Đồng bối rối, đỏ mặt rời đi, sau đó đều trốn tránh không nhìn thẳng mắt hắn.
Sau khi tốt nghiệp, hắn không gặp lại Trần Vũ Đồng, hắn nghe Bàn Tử nói Trần Vũ Đồng từ chức, gả cho một phú nhị đại ở thành phố Đông Hải, cuộc sống không vui vẻ lắm, sinh ba đứa con gái, sau đó bị nhà chồng đuổi đi.
- Em nghĩ gì thế?
Trần Vũ Đồng thấy Mạc Phàm suy nghĩ đến xuất thần, tò mò hỏi.
- Không có gì, chỉ nghĩ chút chuyện cũ.
Mạc Phàm nhìn Trần Vũ Đồng, cười nói.
Trần Vũ Đồng nhíu mày, cũng không truy hỏi tận gốc.
Thân là chủ nhiệm lớp, cô có thể hiểu đứa trẻ ở độ tuổi Mạc Phàm đang trong thời kỳ phản nghịch, có lúc cần bí mật và không gian riêng của mình, hỏi nhiều hơn không có lợi.
- Mạc Phàm, có phải gần đây em gặp phải chuyện gì khó khăn không, nếu đúng là như vậy em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng giải quyết giúp em.
Những lời này vừa nói ra, Mạc Phàm cảm thấy xúc động.
Kiếp trước Trần Vũ Đồng cũng từng hỏi hắn như vậy, lúc ấy là bị Trương Siêu, Triệu Phi bắt nạt không dám đi học.
Một đời này cùng là trốn học, nhưng nguyên nhân lại khác.
- Không có, rất tốt.
Mạc Phàm cười nói.
- Thực sự không có sao?
Trần Vũ Đồng truy hỏi.
- Thực không có!
Mạc Phàm cười khổ lắc đầu.
- Được rồi.
Trần Vũ Đồng bán tín bán nghi nhìn Mạc Phàm, trong mắt hiện lên khác thường.
Không biết vì sao, rõ ràng Mạc Phàm chỉ là đứa bé 16 tuổi, lại làm cô có cảm giác rất đặc biệt.
Đứa trẻ khác thậm chí là người trưởng thành, nhìn thấy cô sẽ nhìn chằm chằm ngực, chân hoặc mông, nhìn chăm chú, ước gì có thể dùng ánh mắt lột sạch cô, sau đó… Những ánh mắt này đều làm cô vô cùng chán ghét.
Thỉnh thoảng gặp phải người nhìn không chớp mắt, còn có nhiều người giả bộ đứng đắn nhưng sau lưng lại thảo luận về cô, những người này còn hạ lưu hơn người nhìn chằm chằm ngực cô.
Mạc Phàm lại khác, cũng sẽ nhìn chằm chằm cô, nhưng đôi mắt trong suốt, căn bản không làm cô có cảm giác chán ghét.
Ngoại trừ trong suốt linh động, giống như mang theo tang thương, không biết cất giấu chuyện xưa gì, làm cô vô cùng tò mò.
- Nếu không có chuyện gì, sau này không cho phép để Mục Kinh Hoa xin phép cho em nữa, mỗi ngày đi học đúng giờ, có nghe thấy không, tuy còn một khoảng thời gian nữa mới thi vào trường cao đẳng, nhưng phải thi đậu một trường đại học tốt.
Trần Vũ Đồng lạnh lùng nói.
Mạc Phàm gãi đầu, nếu như là những giáo viên khác, chắc chắn hắn không quan tâm, đối với Trần Vũ Đồng hắn cũng có chút không tiện từ chối, có lẽ là vì kiếp trước cô là người phụ nữ suýt xảy ra quan hệ giúp đỡ hắn không ít.
- Em sẽ cố gắng hết sức.
- Cố gắng hết sức?
Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, có chút tức giận.
Nhưng không đợi cô hỏi Mạc Phàm vì sao là cố gắng hết sức, tiếng còi xe chói tai truyền từ bên cạnh đến.
Ở cửa tiểu khu có một chiếc Ferrari màu đỏ, một thanh niên 25, 26 tuổi mặc tây trang, tóc rẽ ngôi giữa bóng loáng đứng ở nơi đó.
Người thanh niên này nhìn thấy Trần Vũ Đồng, trong mắt hiện lên nóng bỏng, đi tới.
- Vũ Đồng, đi dạy sao, anh đưa em đi, thử xem xe anh mới mua, Ferrari nhập khẩu.
Người thanh niên kia lắc lắc chìa khóa xe trong tay, cười đắc ý nói.
Lông mày Trần Vũ Đồng nhíu lại, ôn nhu trên mặt lập tức thay thành sắc lạnh.
- Không cần, tôi thích đi bộ đi làm.
Trần Vũ Đồng lạnh lùng nói.