Đám Trương Huyền Lăng dừng bước xoay người lại, cùng lắc đầu cười.
- Vì sao, cho chúng tôi lý do, có lẽ chúng tôi sẽ suy xét đến chuyện này.
Viên Trọng Dương cười âm hiểm hỏi.
- Các người đi hái Thất Hồn Quả như vậy, chắc chắn sẽ hối hận!
Trong màn hào quang, hai tay Mạc Phàm vũ động, vừa tạo pháp ấn vừa lạnh nhạt nói.
Đám người này cứ hái Thất Hồn Quả như vậy, nghĩ đơn giản quá rồi.
Lúc này Mạc Phàm nói với bọn họ như vậy, chẳng khác nào miếng thịt quạ đen nhặt được rơi vào trong miệng hồ ly, sau đó quạ đen nói với hồ ly miếng thịt này có độc, quạ đen ăn không sao, nhưng hồ ly ăn vào ruột sẽ thối nát.
Trong số bọn họ trẻ nhất cũng là lão hồ ly sống mấy chục năm, có ai sẽ bị Mạc Phàm lừa.
Thất Hồn Quả đã ở ngay trước mắt, chỉ cần hái thứ này rồi luyện hóa, không những đột phá đến Thần Cảnh, còn rất có khả năng đạt được truyền thừa của Cửu U Tử, ai sẽ hối hận đạt được cơ duyên này chứ?
- Nếu là Mạc tiên sinh nhắc nhở chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần không thể khinh thường, đây là những lời vàng ngọc mà Mạc tiên sinh nói đó.
Tống Hồng Sơn nhếch miệng nói, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ trào phúng.
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì nữa, chú ngữ cổ xưa truyền từ miệng hắn ra, phù văn như liên hoa xuất hiện xung quanh hắn, hình thành từng sợi dây xích phù văn màu vàng chuyển động quanh hắn, càng ngày càng nhiều.
- Thôi, vẫn nên cẩn thận thì hơn, chúng ta cứ dựa theo ước định lúc trước lấy Thất Hồn Quả, lấy theo thứ tự rồi rời đi.
Trương Huyền Lăng thấy Mạc Phàm không có chút bối rối thì nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tuy bọn họ đều là cường giả mỗi khu vực, nhưng bất kỳ ai trong số bọn họ đều kém Mạc Phàm một bậc, Mạc Phàm bị bọn họ giam trong Đô Thiên Thần Ma Trận còn có thể bình tĩnh như vậy, tuyệt đối không thể lơ là.
Ngoài ra bọn họ biết quá ít về Thất Hồn Quả, cho dù trên tài liệu mà Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn tìm được cũng chỉ có vài câu ít ỏi, thứ thần kỳ như vậy quả thật không đơn giản như lời Mạc Phàm nói.
- Trương thiên sư, đừng để bị tiểu tử này dọa sợ chứ, xem Tống Hồng Sơn tôi lấy một quả tới tay đây.
Tống Hồng Sơn cười nói, không để những lời Mạc Phàm nói ở trong lòng.
Ông ta cứa vào lòng bàn tay một cái, một giọt máu bay từ trong lòng bàn tay ông ta ra, trôi nổi trong hư ảnh quanh ông ta.
Một khi ông ta rời đi, hư ảnh này sẽ biến mất, lực lượng trói buộc Mạc Phàm cũng ít đi, nhưng chỉ cần ông ta để lại một giọt tinh huyết, hư ảnh sẽ không biến mất.
Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, thân thể thoát khỏi hư ảnh, đến trên sân rộng khắc hai chữ Cửu U giữa rất nhiều bia mộ, phía trước Thất Hồn Thụ.
- Hồng Sơn, cẩn thận một chút thì hơn.
Viên Trọng Dương thấy Tống Hồng Sơn ra tay, nhíu mày lo lắng nhắc nhở.
- Yên tâm đi sư huynh, tôi tự có chủ trương.
Ông ta lấy mấy pháp khí ra, bảo hộ xung quanh ông ta, trên tay bao phủ một tầng chân khí Tiên Thiên, chộp lấy một Thất Hồn Quả màu vàng trong đó.
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Tống Hồng Sơn.
Một tay Tống Hồng Sơn duỗi qua, căn bản không chịu bất luận trở ngại gì, nắm lấy một quả Thất Hồn Quả.
- Tiểu tử, không phải cậu nói hái Thất Hồn Quả sẽ khiến chúng tôi hối hận sao, hối hận thế nào đây, trái lại nói nghe xem?
Tống Hồng Sơn không lập tức hái Thất Hồn Quả, mà nghiêng đầu nhìn Mạc Phàm cười nói.
Tiểu tử này nghĩ mình là ai, vậy mà dám nói ông ta sẽ hối hận khi hái Thất Hồn Quả, không phải bây giờ ông ta vẫn tốt sao? Không xảy ra chuyện gì.
Mạc Phàm lắc đầu cười, vẫn không nói gì, tiếp tục đọc chú ngữ.
Nhưng xung quanh bia mộ, đám Trương Huyền Lăng nhìn phía sau Tống Hồng Sơn, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Sư đệ, cẩn thận, chạy mau!
Mắt Viên Trọng Dương mở to, vội vàng nhắc nhở.
Tống Hồng Sơn khẽ cau mày, tò mò liếc mắt nhìn về phía sau, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy hình ảnh người đàn ông mặc đồ xanh đang diễn luyện thuật pháp trong Thất Hồn Quả trong tay ông ta không thấy nữa, nhưng không biết người đàn ông tóc dài mặc đồ xanh, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt lạnh lẽo xuất hiện sau lưng ông ta lúc nào.
Đôi mắt người đàn ông này thâm thúy như ngôi sao trong vũ trụ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hờ hững, giống như hồng trần trên thế giới này đã không thể khiến ông ta có chút gợn sóng, thân thể cao lớn, thẳng tắp như thần kiếm đứng ở đó, sắc bén tự tản ra.
- Thất Hồn Quả này không phải của ông, dám đến lấy, chết!
Người đàn ông mặc thanh y lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh như băng, giống như phát ra từ hầm băng vạn năm.
Giọng nói này vừa vang lên, ngón tay trắng nõn của người đàn ông mặc thanh y khẽ búng, một đạo kình khí bay về phía Tống Hồng Sơn.
Tống Hồng Sơn nhìn thấy người đàn ông này, trong chớp mắt trên mặt không còn huyết sắc.
- Cửu U Tử, ông ta là Cửu U Tử!
Bọn họ từng tra tài liệu về Cửu U Tử, cuối cùng chỉ tìm được hình ảnh của Cửu U Tử trên một ngọc giản, đúng là hình dáng phía sau ông ta.
Ông ta không có chút do dự, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, chạy như điên rời khỏi chỗ đó, không cần Thất Hồn Quả nữa.
Cửu U Tử là người vô địch, trong tài liệu mà bọn họ tìm được, lúc Cửu U Tử còn trẻ từng khiêu chiến cao thủ các đại môn phái tứ phương, chưa từng gặp bất luận địch thủ nào, quanh năm Cửu U Tử tiếp nhận khiêu chiến của cao thủ khắp Hoa Hạ, cuối cùng chém hết những người này dưới tay, Cửu U Tử càng già thì càng đáng sợ, ông ta tìm sơn xuyên đại hà, muốn đột phá một phương khác, hoành hành ngàn dặm, không ai có thể ngăn cản được.
Cho nên khi Cửu U Tử chết thì người ta quên đi rất nhanh, không phải trí nhớ của những người này không tốt, mà là không muốn nhớ tới người vừa chính vừa tà đáng sợ như vậy.
Cao thủ như thế, giống như Độc Cô Cầu Bại trong tiểu thuyết của Kim Dung, cho dù đã chết, ông ta cũng không dám ra tay với người như vậy.
Ông ta vừa mới chạy đi không xa, đạo kình khí kia đã đến trước người ông ta, trực tiếp nghênh đón mấy pháp khí xung quanh ông ta.
Chỉ nghe mấy tiếng “rầm rầm”, kình phong nhìn có vẻ yếu ớt, lại thoải mái xuyên qua mấy pháp khí của Tống Hồng Sơn, pháp khí nứt ra theo, giống như pháo hoa nổ tung.
Kình phong nối đuôi mà tới, chỉ trong chớp mắt đã đến trước người Tống Hồng Sơn.
“Rầm!” Chân khí hộ thể trên người Tống Hồng Sơn không có chút năng lực chống cự, giống như là giấy, kình phong nhập vào cơ thể ông ta.
- Không, không, sư huynh cứu tôi…
Trên mặt Tống Hồng Sơn hiện lên vẻ kỳ lạ, trong mắt vốn sáng lên sau đó hoàn toàn ảm đạm.
Ngay sau đó thân thể ông ta trực tiếp nổ tung, bông tuyết văng khắp nơi.
Tống Hồng Sơn chết!
Trên sân có Thất Hồn Quả, ngoại trừ Mạc Phàm ra, trong chớp mắt sắc mặt những người khác vô cùng khó coi.
Nhất là Viên Trọng Dương, trên mặt lại càng không có chút huyết sắc.
Vậy mà Cửu U Tử lại xuất hiện rồi.