Trong mắt tiểu hồ ly tràn đầy lo lắng, truyền âm cho Mạc Phàm nói.
Thực lực của Thiết Thi rất cường đại, lại có thân thể Kim Cương Bất Hoại, còn không có tri giác nên hoàn toàn không biết đau.
Hai người bọn họ bị những Thiết Thi và Quỷ Thi ngăn lại, như vậy Tần Kiệt sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Mạc Phàm khẽ cau mày, vẻ mặt lại như thường.
Hắn còn chưa mở miệng, chỗ bả vai Tần Kiệt bị kình khí trên tay một Thiết Thi làm bị thương, chỗ miệng vết thương lập tức biến thành màu đen.
Tần Kiệt bị thương, Hà Thi Thi và đám trưởng lão lập tức vui vẻ.
- Mạc Phàm, không phải cậu rất lợi hại sao, cách ngàn dặm còn giết được hai vị trưởng lão của chúng tôi, sao lần này không hung hãn tiếp đi, không phải Thiết Thi và Quỷ Thi là khắc tinh của cậu đấy chứ, nếu đúng là như vậy, đồ đệ của cậu và vị cô nương kia chết chắc rồi.
Hà Thi Thi cười mỉa nói, trong đôi mắt tràn đầy đắc ý.
Lần trước Mạc Phàm khiến cô ta và Truy Mệnh Bà Bà không có năng lực đánh trả, lần này sẽ để cho Mạc Phàm nếm thử cái gì gọi là bất đắc dĩ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Đây là quân bài chưa lật của Vu Thần Giáo dùng để đối phó tôi sao?
- Không sai.
Hà Thi Thi cười nói.
- Có tiến bộ, nhưng còn kém xa.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Thực cho rằng dùng Thiết Thi và Quỷ Thi đối phó được hắn sao, ha ha.
- Vậy sao, vậy cậu đi cứu đồ đệ của cậu thử xem.
Trong đôi mắt ngũ trưởng lão lóe lên khinh thường, nói.
Những người xung quanh đều lắc đầu cười.
- Nói khoác mà không biết ngượng, thực cho rằng những Thiết Thi và Quỷ Thi này là giấy, muốn chạy trốn là chạy được sao?
- Các người nghĩ rằng Thiết Thi và Quỷ Thi có thể ngăn cản được tôi sao?
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn vừa nói xong, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, vậy mà biến mất trong đám Thiết Thi và hai Quỷ Thi, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Tần Kiệt.
Tốc độ rất nhanh, vậy mà hai Quỷ Thi vừa ngăn cản Mạc Phàm cũng chưa phản ứng kịp.
- Chỉ là luyện thi cấp thấp, cũng dám nói là khắc tinh của tôi, các người nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Trên tay hắn lóe lên bạch quang, một chưởng đánh về phía ngực một Thiết Thi bên cạnh Tần Kiệt.
“Rầm!” Một tiếng thật lớn, giống như có một trái bom nổ mạnh trên người Thiết Thi này, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng giữa núi rừng, không ít người vội vàng bịt lỗ tai.
Thiết Thi nặng ít nhất 500 cân lập tức bay ra ngoài, đập mạnh xuyên vào trong thạch bích, chỗ ngực bị nổ tung, gần như chia Thiết Thi đó làm hai đoạn.
Một Thiết Thi khác nhận thấy được Mạc Phàm, không do dự buông tha Tần Kiệt, quay qua đánh về phía Mạc Phàm, một cái tay đen nén không khí thành một con dao đen sắc bén, chém về phía hắn.
- Hừ, đi xuống cho tôi.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một chưởng đi sau đến trước, vỗ vào đầu Thiết Thi, Thiết Thi này bị đánh lún xuống đất, chỉ lộ cái đầu ở bên ngoài.
- Tử!
Mạc Phàm giẫm mạnh chân xuống, đầu như hắc thiết lập tức bị giẫm nát như dưa hấu, trực tiếp bị Mạc Phàm giẫm bẹp.
Cả quá trình diệt hai Thiết Thi, còn chưa tới ba giây.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Thiết Thi này lợi hại như thế nào, bọn họ đều thấy được.
Trên tay Tần Kiệt tỏa ra kim quang, chắc chắn có cấp bậc tu vi Nội Kình, quả đấm của cấp bậc Nội Kình đánh vào trên Thiết Thi không khác gì múa, căn bản không nhúc nhích.
Nhưng Thiết Thi này trên tay Mạc Phàm không khác gì giấy, khẽ đánh hai lần.
Một người bị đánh thành hai đoạn, một người bị giẫm nát đầu, căn bản không cần tốn sức.
Tươi cười trên mặt Hà Thi Thi lập tức cứng đờ, hàm răng cắn môi son, trong đôi mắt lóe lên giận dữ.
Sắc mặt ngũ trưởng lão vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước.
Ông ta là chủ nhân của 18 Thiết Thi này, cho nên hiểu rõ uy lực của những Thiết Thi này nhất.
Trừ phi là Hoành Luyện tông sư, nếu không không có khả năng đánh được những Thiết Thi này, cho dù là Hoành Luyện tông sư cũng không thể thoải mái như Mạc Phàm, đây hoàn toàn là nghiền áp.
- Tiểu tử này là Hoành Luyện tông sư sao?
Trong mắt ngũ trưởng lão hiện lên vẻ khiếp sợ.
Lần trước Mạc Phàm dùng tiên hỏa thiêu cháy đại, nhị trưởng lão, chắc chắn pháp thuật không kém, còn là Hoành Luyện tông sư.
Không chỉ bọn họ, sắc mặt đám Đỗ Tư Tư cũng trắng bệch.
Những Thiết Thi này không chịu nổi một kích trước mặt Mạc Phàm, Mạc Phàm thật sự có thể diệt được Vu Thần Giáo sao?
- Chuyện này…
- Còn muốn thử những luyện thi còn lại không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Nói xong, hắn lập tức lắc đầu.
- Nếu là người đã chết, vậy để bọn họ chết hoàn toàn đi.
Bạch Ngọc Kiếm trong tay hắn run lên, trường kiếm lập tức kêu ong ong.
Không có kiếm khí, cũng không thấy bất luận kiếm quang gì, hoàn toàn là thanh kiếm đơn giản, chém về phía Thiết Thi gần đó.
Ngũ trưởng lão vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ tiếp tục dùng quả đấm, Mạc Phàm lại dùng khí, trong mắt ông ta lập tức hiện lên âm độc.
- Mạc Phàm, cậu thực cho rằng pháp khí có tác dụng với Thiết Thi của lão phu sao, cậu hủy hai Thiết Thi của tôi, tôi cũng hủy pháp khí của cậu.
Tâm niệm ông ta khẽ động, 16 Thiết Thi còn lại đánh về phía Mạc Phàm.
Hà Thi Thi cũng không nhàn rỗi, cô ta cũng dùng hai Quỷ Thi chém về phía Mạc Phàm.
Không đợi những Quỷ Thi này đến bên cạnh Mạc Phàm, Bạch Ngọc Kiếm trong tay Mạc Phàm hạ xuống người một Thiết Thi.
Một đầungười bay ra bên ngoài, Thiết Thi kia bị một kiếm chém bay đầu.
Rõ ràng chỉ là một kiếm đơn giản, sắc mặt Hà Thi Thi, ngũ trưởng lão và một đám trưởng lão của Vu Thần Giáo vô cùng khó coi.
Năng lực của Mạc Phàm đối địch được với Thiết Thi đã ngoài dự liệu bọn họ, tuy là như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn một chút phần thắng, hai đấm có thể địch bốn tay sao.
Tổn thất hai Thiết Thi, bọn họ vẫn còn 16 người, còn có hai Quỷ Thi địch nổi Tiên Thiên Tông Sư.
Nhưng pháp khí trong tay Mạc Phàm cắt Thiết Thi như cắt dưa hấu, lần này kh ủng bố rồi.
- Đây là pháp khí gì thế?
Ngũ trưởng lão tức giận nói.
- Tôi nói đây là pháp khí sao?
- Cái gì?Đám người Vu Thần Giáo như bị sét đánh.
- Không phải pháp khí, chẳng lẽ là pháp bảo?
Trên pháp khí là pháp bảo, pháp khí không thể gây thương tổn cho Thiết Thi, nhưng pháp bảo tuyệt đối có thể.
Chỉ là pháp bảo vô cùng trân quý, Vu Thần Giáo bọn họ cũng có hai kiện pháp bảo, nằm trong tay vu chủ và thiếu vu chủ, vậy mà Mạc Phàm cũng có pháp bảo.
- Cậu chiếm được kiện pháp bảo ở Lỗ gia sao?
Mắt Hà Thi Thi mở to, kích động nói.
Theo truyền thuyết Lỗ gia có pháp bảo, sao cô ta có thể không biết, nếu không sao cô ta lại ẩn nấp ở Lỗ gia đánh cắp Vu Nha, mà không phải giết sạch người Lỗ gia để chiếm lấy.
Người nào cũng không ngờ tới Vu Nha và pháp bảo Lỗ gia lại nằm trong tay Mạc Phàm.
- Không sai, nhưng các người biết muộn quá rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn đi đến chỗ đám Thiết Thi, giải quyết một cách nhanh chóng, tất cả Thiết Thi bị hắn chém giết.
Mỗi lần chém xuống một kiếm, sắc mặt ngũ trưởng lão khó coi hơn một chút, trong lòng không ngừng nhỏ máu.
Có thể nói những Thiết Thi này là tâm huyết cả đời của ông ta, chỉ trong phút chốc đã bị Mạc Phàm chém ba người.
- Tiểu tử, vốn tưởng rằng giữ cậu làm thuốc bổ đến khi thiếu vu chủ chúng tôi Tế Tự thành công, cậu đã muốn chết như vậy, vậy các người đều thành tế phẩm của thiếu vu chủ chúng tôi đi.
Ông ta không do dự lấy một cái pháp bàn trong ống tay áo ra, ném về phía không trung.
Hà Thi Thi và hai trưởng lão khác cũng lấy ra pháp bàn tương tự, một cái tương tự pháp ấn đánh vào bên trong.
Bốn pháp bàn phiếm hồng quang, trôi nổi phía trên Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhíu mày, chỉ thấy hồng quang hạ xuống, mấy thứ này bao quanh Mạc Phàm vào trong.
Huyết khí nồng đậm kèm theo tiếng quỷ khóc sói gào xuất hiện trong màn hồng quang.
Chỉ trong chớp mắt xung quanh Mạc Phàm như địa ngục tu la, vô cùng kh ủng bố.