Ba ngày sau, theo thần thức được rút ra, ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm càng ngày càng mờ, hô hấp càng ngày càng yếu, ngay cả làn da như đồ sứ của hắn cũng màu đỏ sậm, tựa như lão nhân gần đất xa trời.
Ba cây thanh liên trước người hắn đã sớm hóa thành một cây, một đóa liên hoa giống như thủy tinh mài thành nở rộ trên cây, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Một sáng một tối, hình thành tương phản rõ rệt.
Lúc ánh sáng của liên hoa muốn bao phủ người Mạc Phàm, đúng lúc này.
Bỗng nhiên Mạc Phàm đang nhắm chặt hai mắt mở ra, lộ ra đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
- Ngưng!
Mạc Phàm quát khẽ.
Theo chữ này vang lên, trong chớp mắt hoa quang trên liên hoa nở rộ, bao phủ Mạc Phàm bên trong.
Trong hoa quang, giữa liên hoa có một viên cầu trong suốt cỡ Long Nhãn chậm rãi xuất hiện.
Theo viên cầu chậm rãi xuất hiện, rễ cây, cành lá, đóa hoa của liên hoa nhanh chóng héo rũ, suy bại, tiêu tan.
Chỉ trong phút chốc, liên hoa mất sạch, chỉ có viên cầu trôi nổi trước người Mạc Phàm.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hạt sen này một cái, cố gắng nặn ra nụ cười.
Ngồi ba ngày, cuối cùng cũng ngưng tụ Thần Nguyên.
- Còn thiếu bước cuối cùng, đến đây đi.
Hắn nhìn thoáng qua bầu trời.
Trên đài sen hắn ngồi, liên hoa giãn ra lộ ra cái miệng.
Trong bí cảnh, trận pháp bảo hộ bí cảnh mở ra một cái miệng.
Hồ nhỏ dưới Huyền Vũ Nhai, bỗng nhiên mặt nước xuất hiện một cái động to, thông qua cái động này có thể nhìn thấy đám Lam Phi đang quỳ trên đất.
Ba cái miệng này vừa mở ra, tầng mây giống như phi thuyền cỡ lớn trên bầu trời giống như tìm được mục tiêu, rất nhiều năng lượng tìm được điểm phát tiết.
Giữa tầng mây sáng lên, lôi điện có kích thước như lu nước đánh bùm bùm xuống, rất dễ trông thấy lúc chạng vạng.
Lôi điện xuyên qua trận pháp bí cảnh, đánh lên hạt sen trước người Mạc Phàm.
Ngay sau đó tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tựa như trăm vạn tấn thuốc nổ nổ tung trong thời gian chưa tới một giây, không chỉ đất đai lay động, bầu trời cũng như bị phá vỡ, mãi mà không bình ổn.
Trong bí cảnh, nhìn lôi điện kích thước lu nước đánh xuống, đám Lam Phi vốn khiếp sợ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Báo ứng, báo ứng.
Long Hoa Hội bọn họ có ghi lại không ít về thăng lên Thần Cảnh, trong tình huống bình thường, không có khả năng có lôi kiếp, chắc chắn khi Mạc Phàm đột phá xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Nếu vấn đề xảy ra sớm một chút, y thuật Mạc Phàm cao còn chữa trị được, hôm nay đã là ngày thứ ba, cách quyết chiến mấy tiếng.
Cho dù Mạc Phàm chống đỡ lôi kiếp cường hãn như vậy, nhưng lấy gì đối phó Vạn Thiên Tuyệt.
Chuyện này như hai quyền anh thế lực ngang nhau đấu trên võ đài, trước khi chiến đấu một người đại chiến mười mấy hiệp với năm sáu thục nữ xinh đẹp trên giường, sao có thể là đối thủ của người kia?
- Mạc Phàm, cậu còn sống được sao, xem lần này cậu chết thế nào.
Nguyên Kiệt đã tỉnh lại cười điên cuồng nói.
Tuy những người khác quỳ trên đất ba ngày, nhưng lúc này trên mặt bọn họ đều lộ ra vui mừng vì thù lớn được báo.
Trong lôi quang, Mạc Phàm thở phào, lôi điện đánh lên hạt sen trong suốt trôi nổi trước người hắn, hạt sen to như Long Nhãn lập tức biến nhỏ.
Thể tích nhỏ đi nhiều, nhưng giống như biến từ khối băng thành bi thép, ngưng thực rất nhiều, năng lượng khiến người ta sợ hãi tỏa ra.
- Thành!
Mạc Phàm khẽ nhếch miệng cười nhạt nói.
Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết lâu như vậy, cho nên hồn lực ngưng tụ Thần Nguyên kích cỡ một hạt sen.
Tuy nhỏ một chút, nhưng cuối cùng vẫn thành.
Ý niệm hắn khẽ động, hạt sen bay vào trong mi tâm hắn.
Hoa quang ngũ sắc nở rộ trên người hắn, trong chớp mắt làn da đỏ sậm như ngọc.
Hắn khẽ hút, đạo lôi trụ tiếp thiên liên địa còn lại lôi điện chi lực, như nuốt trôi biển rộng được hắn hấp thu hết.
Trong chớp mắt lôi vân trên Huyền Vũ Nhai tản ra, lộ ra trời đêm sáng sủa, dày đặc ngôi sao, chỉ thiếu ánh trăng chưa lên.
Hắn đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Bỗng nhiên trận pháp trên đài sáng lên, bầu trời tối như mực xuất hiện Ngũ Giác Tinh Mang, giữa Ngũ Giác Tinh Mang như có cánh cửa mở ra.
Một đạo bạch quang bắn từ giữa cánh của trong Ngũ Giác Tinh Mang ra, gắn vào liên trì Mạc Phàm đang ở.
Lực hút mạnh tự nhiên xuất hiện, kéo hắn lên trên không.
Mạc Phàm nhướn mày cười khẽ.
Kiếp trước, sau khi hắn ngâm trong linh trì này, muốn rời đi tìm Lâm Khuynh Thiên báo thù.
Nhưng không thể chống lại đại trận truyền tống đến Tu Chân giới.
Khi quay về đã là trăm năm sau, Lâm Khuynh Thiên và những kẻ thù của hắn đã hóa thành đất vàng.
Hiện giờ hắn vẫn còn một số chuyện chưa hoàn thành, ví dụ như giết Vạn Thiên Tuyệt, sao có thể rời đi?
Ngón tay hắn kết thành lan hoa chỉ, 81 chủy thủ hắn bố trí lúc trước sáng lên, phân cách trận pháp trên bình đài thành một đoạn một đoạn, Ngũ Giác Tinh Mang lập tức biến mất.
Thân thể Mạc Phàm hóa thành một đạo lưu quang, bay từ trong đóa liên hoa ở linh trì ra, thân thể xuất hiện trên đài tầng một.
Hắn vừa đi ra, vẻ mặt đám Tiểu Tuyết, Tiểu Vũ đã rời khỏi linh trì tràn đầy lo lắng, vội vàng đi tới.
- Anh, anh không sao chứ?
Tiểu Vũ kéo tay Mạc Phàm, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy lo lắng.
Một đạo lôi điện vừa rồi thật đáng sợ.
Cô đã có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ, nếu đổi lại là cô, chắc chắn không chống đỡ được.
- Không sao rồi.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cười nói.
Cô đọng Tam Nguyên khác với cô đọng Kim Đan, Tam Nguyên phải phải trải qua địa diệt, linh tuyệt, thiên tru mới có thể ngưng tụ Tinh Nguyên, Khí Nguyên và Thần Nguyên.
Thiên tru là lôi kiếp, có thể kháng cự lôi kiếp ngưng tụ ra mới gọi là Thần Nguyên, nếu không thì là Hư Đan bình thường.
Hắn đã ngưng tụ Thần Nguyên, không có gì tốt hơn bây giờ.
- Tiểu Phàm, anh thật sự không sao chứ?
Bạch Tiểu Tuyết vẫn lo lắng, hỏi.
Mạc Phàm đột phá Thần Cảnh lại đưa tới lôi kiếp, dựa theo lệ thường chắc chắn thất bại rồi.
Lúc này không ổn lắm, bởi vì sắp đến lúc quyết chiến.
- Tuyết Nhi, em đã mở Bạch Nhãn, chẳng phải nhìn sẽ biết sao.
Mạc Phàm cười nói.
Chỉ trong ba ngày, Tiểu Tuyết đã đến cảnh giới Trúc Cơ, Bạch Nhãn đã mở.
Ý ể ế ồ ế ắ ếÝ niệm của Bạch Tiểu Tuyết vừa động, đồng tử lập tức biến thành màu trắng, cũng biến thành một đóa hoa.
Khí tức vô cùng hùng hậu trên người Mạc Phàm lập tức xuất hiện trước mắt cô, cường đại đến mức cô không nhìn thấu, tựa như dùng mắt thường nhìn bầu trời.
Nhất là chỗ mi tâm, càng như có vũ trụ nhỏ vô cùng vô tận, lực lượng khiến tim người ta đập nhanh nở rộ mà ra.
- Chuyện này…
- Đi thôi.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Tuyết đang vô cùng khiếp sợ, cười khẽ, ôm lấy eo thon nhỏ của Tiểu Tuyết, một đám người đi đến đoạn cầu.
Vừa đến đoạn cầu, giọng nói chói tai của Nguyên Kiệt vang lên.
- Mạc Phàm vậy mà cậu còn sống, đúng là khiến người ta bất ngờ.