Hắn mỉm cười nằm trên giường mình, hai mắt nhắm chặt, vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.
Khi hắn mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau.
- Hửm?
Hắn nhíu mày, lấy ngọc bội Thanh Long đại biểu cho Long Vương trong nhẫn trữ vật ra.
Lúc này ngọc bội tỏa ra thanh quang, tiếng ong ong chấn động không ngừng.
Ngọc phù truyền tin này vô cùng bình thường ở Tu Chân giới, tất nhiên hắn không xa lạ.
Ý niệm của hắn vừa động, một chút linh khí truyền vào bên trong, giọng nói vô cùng tức giận truyền vào tai hắn.
- Biệt thự số 1 Danh Lưu Hào Đình ở Giang Nam, nhanh tới, có nhiệm vụ, tên khốn nạn.
Giọng nói này rất quen thuộc, ngoại trừ Long Nhược Tuyết ra thì không còn ai khác.
Hắn đang chuẩn bị đi tìm Long Tổ hỏi chuyện vương tử Thần Điện một chút, bên Long Tổ có nhiệm vụ tới tìm.
Hắn mới rời giường, đám Sử Hàng mặc trang phục ngụy trang huấn luyện cầm bốn phần bữa sáng trở về.
- Lão đại, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, nhanh ăn bữa sáng đi, có sữa đậu nành với bánh quẩy, ăn xong phải đi huấn luyện quân sự rồi.
Sử Hàng mỉm cười nói.
- Tôi không đi huấn luyện quân sự, tôi còn chút việc.
Mạc Phàm nói.
- Cái gì, lão đại, cậu không đi huấn luyện quân sự sao?
Sử Hàng sửng sốt, xác nhận lại.
Những sinh viên đi học huấn luyện quân sự là hình thức, không đi không sao, có thể xin nghỉ.
Mạc Phàm là sinh viên quốc phòng, huấn luyện quân sự không phải là đùa giỡn, không phải Mạc Phàm nói không đi là không đi.
- Tôi đi trước.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, cầm một phần bữa sáng ra khỏi phòng ngủ.
Hắn tới trường là vì Tuyết Nhi, còn cả đám Sử Hàng nữa, hắn không định tham gia huấn luyện quân sự, cũng không cần thiết phải tham gia.
Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu nhìn Mạc Phàm rời đi, đưa mắt nhìn nhau, trái lại Trần Huyền Phong rất bình tĩnh, cầm lấy bữa sáng nhai nuốt chậm.
Mạc Phàm ra khỏi trường học, thuê xe đến chỗ Long Nhược Tuyết nói.
… M
ột tiếng sau, Mạc Phàm đến biệt thự số 1 Danh Lưu Hào Đình.
Biệt thự này ở ngay bờ sông Phổ Giang, dưới Nam Sơn, cũng là nơi kế núi gần sông duy nhất ở Giang Nam.
Đương nhiên cho dù giá biệt thự ở đây trên triệu, cũng không mua được, cơ bản là có tiền mà không mua được.
Hắn vừa tiến vào khu biệt thự, linh khí tràn đầy phả vào mặt.
- Long Tổ đúng là biết chọn nơi.
Hắn thản nhiên nói.
Linh khí nơi này không kém biệt thự số 9 của hắn ở Đông Hải chút nào, nếu tu luyện ở trong này, tất làm ít công to.
Lúc hắn đến cửa biệt thự, một nam một nữ đang đứng dựa ở cửa.
Hai người đều 25, 26 tuổi, nam mặc áo ngắn tay màu xanh, phía dưới là quần ngụy trang, chân đi đôi giày da cao.
Người đàn ông này không cao lắm, nhưng thân thể khỏe mạnh bắp thịt toàn thân như khối sắt, mang theo lực lượng tính nổ mạnh, đôi mắt càng như đao, sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng.
Người phụ nữ cao gầy, mặc áo ngắn tay màu trắng, phía dưới là quần vận động có thắt lưng màu đen, chân đi đôi giày trượt màu trắng,
Mái tóc dài đen tuyền như thác nước, gương mặt trái xoan vô cùng tinh xảo.
Đôi mắt to bình tĩnh như hai hồ nước sâu, đôi môi mỏng, cái mũi cao thẳng, có vài phần tương tự với Lý Băng Băng.
Nhưng dáng người đẹp hơn Lý Băng Băng nhiều, nhất là bộ ngực.
Mỹ nữ này đang cầm di động chơi trò chơi, giống như không nhìn thấy Mạc Phàm.Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lông mày hơi nhướn lên.
Tuổi hai người không lớn lắm, nhưng thực lực không kém Long Nhược Tuyết, đều có tu vi Tiên Thiên trung kỳ, hơn nữa người nam đã đến gần Tiên Thiên đỉnh phong.
Hắn vừa định đi vào bên trong, người đàn ông kia liền chắn trước người hắn.
- Cậu là ai, nơi này là trụ sở riêng, không có việc gì thì nhanh rời đi.
Người đàn ông không thèm nhìn Mạc Phàm, nói.
Nhẫn trên tay Mạc Phàm sáng lên, ngọc bội Thanh Long xuất hiện trong tay hắn.
- Không biết tôi, chắc biết miếng ngọc bội này chứ?
Ngọc bội này vừa xuất hiện, mỹ nữ bên cạnh dừng động tác trên tay, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong con ngươi vẫn không có bất luận gợn sóng gì, lại cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi của cô.
Trái lại người đàn ông kia nhíu mày.
- Cậu là Mạc đại sư gì đó ở Đông Hải sao, quả thật tuổi không lớn lắm, nhưng nơi này không phải nơi cậu nên tới, để ngọc bội Thanh Long lại rồi cút đi, nói cách khác, nếu Mạc gia tuyệt hậu, hối hận cũng không kịp.
Người đàn ông cười mỉa nói, không để Mạc Phàm vào mắt.
Một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, thực cho rằng cầm ngọc bội Thanh Long là Long Vương của Long Tổ, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Mạc Phàm nhíu mày, trong con ngươi lóe lên sắc bén.
Hắn khẽ đảo mắt, nhìn ngọc bội bên hông người đàn ông.
Trên người người đàn ông này cũng có một ngọc bội hình rồng, nhưng là màu vàng vô cùng hiếm thấy, nhỏ hơn miếng ngọc bội của hắn một chút.
- Kháng Kim Long? Anh cũng ở tiểu đội Thanh Long đúng không, chỉ dựa vào những lời này của anh, tôi hoàn toàn có thể phế anh.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Thanh Long Thất Túc, Giác Mộc Giao, Kháng Kim Long, Để Thổ Hạc, Phòng Nhật Thỏ, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Ki Thủy Báo.
Người đàn ông này đeo ngọc bội Kim Long, hơn phân nửa là trong Thanh Long Thất Túc.
Người đàn ông này nhướn mày, khóe miệng lập tức nhếch lên, cười khinh thường, vươn đầu tới gần Mạc Phàm.
Tuy nói quan mới nhậm chức ba tầng lửa, nhưng chỉ sợ tiểu tử này ngay cả Long Tổ là nơi nào cũng không biết, liền tuyên bố phế anh ta, nói chuyện không sợ sét đánh rụng răng hàm sao.
- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ, tôi đúng là thành viên của tiểu đội Thanh Long, thế nào, cậu chuẩn bị phế tôi sao đây, không phải là chỉ nói miệng đấy chứ, như vậy cậu không phế được đâu, mạng của tôi cứng lắm.
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Lần đầu tiên hắn đến cứ điểm Long Tổ liền gặp chuyện như vậy, xem ra trong Long Tổ không đơn giản như hắn nghĩ.
Chỉ là nghĩ lại hắn liền thoải mái, cỏ cây tranh ánh sáng đoạt đất, đua nhau sinh trưởng, con người lại càng như vậy.
Nhưng y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt như vậy sao?
Người có mệnh cứng lắm, gặp phải y tiên bất tử hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó chết thì chết, sinh thì sinh.
- Thôi, tôi phế anh trước…
Tay hắn tạo pháp ấn, không đợi hắn ra tay.
Một bóng hình xinh đẹp nhoáng lên một cái, Lục Thiên mặc trang phục ngụy trang, mặt như băng sương xuất hiện ở cửa.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?
Long Nhược Tuyết nhìn pháp ấn trên tay Mạc Phàm, hỏi.
- Cậu ta sao, cậu ta đang chuẩn bị phế tôi, phải không, Thỏ Tử.
Người đàn ông cười không kiêng nể gì, hỏi mỹ nữ đang chơi trò chơi bên cạnh.
- Ừm.
Thỏ Tử đáp, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu, vẫn chơi trò chơi như trước.
Long Nhược Tuyết nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, quả đấm nắm lại buông ra.
- Trong Long Tổ không được phép tranh đấu, Giang tư lệnh đang đợi cậu ở trong, nhanh vào đi thôi, chuyện lần này rất quan trọng.
Mạc Phàm nhíu mày, cất ngọc bội Thanh Long đi, đi theo Long Nhược Tuyết vào trong biệt thự.