Ma Văn này sinh ra từng sợi rễ cây, lan tràn về phía trường kiếm trong tay hắn.
Hào quang bốn màu dưới bộ rễ cây nhanh chóng biến thành màu trắng.
- Trảm!
Hắn chém mạnh xuống, một đạo kiếm khí màu trắng xẹt qua đường trắng trên bầu trời.
Đường trắng này đến đâu, tựa như một búa khai thiên tích địa, lôi vân màu đen trên bầu trời vỡ ra, đất đai cũng không chịu được một kiếm này mà nứt ra khe hở lớn.
Khe hở trên trời và dưới đất song song, lan tràn về phía Vạn Thiên Tuyệt.
Ở giữa trời đất, những đất đá cây cối vì hắc động trong cơ thể Vạn Thiên Tuyệt trôi nổi trong không trung gặp được khe hở này, toàn bộ tự vỡ ra.
- Không không!
Vạn Thiên Tuyệt nhìn đường trắng này, không cam lòng quát ầm lên.
Ông ta tự bạo Hư Đan, tự bạo Long Nguyên.
Nhưng ông ta ở dưới một kiếm của Mạc Phàm, cũng như những người vây xem dưới uy áp của ông ta, không chỉ không có đường sống chống cự, thậm chí còn không thể chạy trốn.
Lúc trước ông ta cảm thấy Mạc Phàm quá kiêu ngạo, bây giờ ông ta ở trạng thái thần tới giết thần, phật tới giết phật, sao có thể vừa đủ một kiếm của Mạc Phàm?
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ, vì sao Mạc Phàm nói ông chỉ đủ một kiếm, quả thật ông ta chỉ đủ một kiếm của Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, dừng tay, tôi nguyện ý làm đồ đệ của cậu, thậm chí là nô lệ, cậu bảo tôi làm gì cũng được, tôi có thể giúp cậu diệt Thanh Bang.
Cuối cùng trong mắt Vạn Thiên Tuyệt cũng lộ vẻ kinh hoảng, khẩn cầu nói.
Ông ta đã cảm nhận được cái gì gọi là Thần Cảnh, cho dù ông ta tự bạo Hư Đan, cho ông ta chút thời gian, cùng lắm là 5 năm ông ta có thể tấn thăng đến Thần Cảnh, tuyệt đối không thể chết như vậy.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Vạn Thiên Tuyệt một cái.
- Nói xong rồi hả?
Vẻ mặt Vạn Thiên Tuyệt sửng sốt, ngơ ngẩn nói:
- Nói, nói xong rồi.
- Cho dù là Thanh Bang, hay là nhà Miyamoto, Hắc Ám Giáo Đình gì đó, tôi đều tự mình xử lý, ông chết đi là được.
Mạc Phàm chém xuống, bạch tuyến nhanh chóng hạ xuống.
Vạn Thiên Tuyệt là đối thủ cường đại nhất hắn từng gặp, nếu Vạn Thiên Tuyệt chỉ khiêu chiến hắn, có lẽ hắn sẽ nhận Vạn Thiên Tuyệt làm nô lệ.
Vạn Thiên Tuyệt lại phái người đi bắt Tiểu Tuyết, bố trí Tứ Tượng Yên Không Trận trên không trang viên Mạc gia, vậy chỉ có thể chết.
Những thế lực của Thanh Bang, tự hắn sẽ đi diệt trừ.
“Xoẹt!” Ở giữa trời đất hóa ra một đường rãnh, mọi thứ trong khe rãnh đều một phân thành hai, một huyết tuyến cũng xuất hiện trong cơ thể Vạn Thiên Tuyệt.
- Không…
Vạn Thiên Tuyệt còn chưa nói hết, một kiếm đã chém trúng ông ta, cơ thể chia làm đôi của ông ta bay sang hai bên.
Cơ thể ông ta còn chưa bay xa, cơ thể bị chia làm đôi cũng bùng nổ.
“Bùm!” Tiếng nổ mạnh vang vọng bầu trời, ngoài mười dặm còn nghe thấy được.
Rất lâu sau, lúc này tiếng nổ mạnh mới dừng lại.
Trên bầu trời, vân khai sương tán, lộ ra mặt trăng và ngôi sao, cùng với Mạc Phàm như thần linh đứng trong không trung.
Xung quanh, mắt mọi người mở to, nhìn Mạc Phàm đứng trên không, kinh ngạc không nói nên lời.
Có rất nhiều người ở đây không ôm ấp hi vọng với Mạc Phàm, kết quả Vạn Thiên Tuyệt dùng hết tất cả vốn liếng, cũng chỉ đủ một kiếm của Mạc Phàm.
Vạn Thiên Tuyệt đã mạnh đến mức bọn họ không thể địch nổi, như vậy Mạc Phàm mạnh đến mức nào?
- Chúc mừng Mạc đại sư.
Có người do dự một lát, ôm quyền với Mạc Phàm ở xa.
- Chúc mừng Mạc đại sư.
Một người khác lấy lại tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng vội vàng chúc Mạc Phàm.
Trong đám người, ánh mắt bốn đồ đệ của Vạn Thiên Tuyệt, đám Abe Koue, Lam Phi, còn cả đám phú hào Giang Nam âm tình bất định, sắc mặt rất khó coi.
Sở dĩ bọn họ dám kiêu ngạo với Mạc Phàm, nhân tố lớn nhất là Vạn Thiên Tuyệt xuất quan.
Ai biết Vạn Thiên Tuyệt cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Mắt đám người đảo liên tục, hối hận đến mức ruột sắp đứt.
Nhất là đám Abe Koue và Lam Phi, trên mặt cả đám không còn chút huyết sắc.
Thiếu chút nữa đám Abe Koue hủy đi trang viên Mạc gia, bây giờ Vạn Thiên Tuyệt đã chết, không chỉ bọn họ sắp chết, mỗi thế lực sau lưng bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm Mạc Phàm tới cửa.
Mấy giờ trước đám LamPhi còn khiêu khích Mạc Phàm.
Những người này do dự, lặng yên không một tiếng động muốn trốn trong đám người rời đi.
Bọn họ chưa đi được vài bước, lưng phát lạnh, giống như có thanh chủy thủ để sau lưng.
Sắc mặt một đám người tái mét, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán bọn họ xuống, toát ra sau lưng.
Mọi người không dám cử động nửa bước, toàn bộ đều nhìn Mạc Phàm trên bầu trời.
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, hai mắt như nguyệt quang tỏa ra lạnh lẽo.
- Còn muốn chạy, có thể, nhưng chuyển giúp tôi mấy câu.
- Câu gì?
Một đại thế gia cố gắng nói.
- Người Giang Nam, đầu hàng thì sống, phản kháng sẽ chết, không có ngoại lệ, trừ phi các người cảm thấy tôi không diệt được các người.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Những thế lực Giang Nam từ khi Mạc gia là địch với Lâm gia vẫn chưa yên bình.
Nếu lần này còn có người dám là địch với Mạc gia, vậy y tiên bất tử hắn hóa thành ma, cũng sẽ khiến người ta không là địch với Mạc gia.
- Cảm ơn Mạc đại sư khoan hồng độ lượng, Trần Côn tôi không là địch với Mạc gia.
Trong số những phú hào đối địch với Mạc gia ở Giang Nam, một người vội vàng lạy Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm đáng sợ như vậy, tiếp tục đối nghịch với Mạc gia, đó mới là không biết sống chết.
Có người dẫn đầu, rất nhiều người đều bắt chước, cúi đầu trước Mạc Phàm.
Bọn họ đứng ở phía đối lập Mạc Phàm, Mạc Phàm không giết bọn họ, cơ hội tốt như vậy đâu dễ tìm, nhất là Mạc Phàm hiện giờ.
Chỉ trong phút chốc có vô số người cúi đầu.
- Mạc tiên sinh, chúng tôi thì sao, Thứ Thần tôi cũng nguyện ý dùng xin lỗi bù lại sai lầm của chúng tôi.
Nữ thích khách của Thứ Thần lấy hết dũng khí hỏi.
Cô ta đã sớm liên lạc với cấp cao Thứ Thần, nếu Mạc Phàm thắng, có thể thỏa hiệp thì thỏa hiệp, dù sao Thứ Thần bọn họ đã không có thực lực đối đầu với Mạc Phàm.
- Các người sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.
- Ít ngày nữa tôi sẽ đến chỗ các cô.
Những thế lực Giang Nam chỉ là địch với Mạc gia trên thương trường.
Những thế lực như nhà Miyamoto và Thứ Thần đều ra tay với người nhà hắn.
Nếu một người đâm đao tới, nhưng bị ngươi ngăn cản, sau đó nói xin lỗi, ngươi có thể tiếp nhận không?
Nếu những thế lực này dám ra tay với Mạc gia, vậy hắn sẽ trả lại bọn họ.
- Chuyện này…
Đám Abe Koue và Lam Phi như bị sét đánh, thân thể run lên, trên mặt đã không còn huyết sắc.
Ít ngày nữa Mạc Phàm sẽ tới, đây là Mạc Phàm muốn không chết không ngừng tay với bọn họ.
- Bây giờ các người có thể đi.Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Đám Abe Koue, Lam Phi đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới hữu khí vô lực rời đi.