Ngoại trừ xinh đẹp ra, mỹ nữ này còn đeo quân hàm thượng tá.
Phải biết rằng thượng tá ở bộ đội là đội trưởng, mỹ nữ hơn 20 tuổi đã có vị trí này, đúng là không đơn giản.
Nhưng phần lớn ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người đàn ông.
Người đàn ông hơn 50 tuổi, ông ta mặc quân phục.
Thân thể ông ta không tính là cao lớn uy vũ, nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi lê, thiết huyết chi khí trên người như khói báo động, không kém Tần Quỳnh và Lạc Phi tướng quân khai quốc bao nhiêu.
Đương nhiên chói mắt nhất là quân hàm trên bả vai người đàn ông này, không chỉ là màu hoàng kim, còn là ba sao.
- Ông trời của tôi, chuyện này… Đây là thượng tướng.
- Hình như ông ta là Giang Thành tư lệnh của quân khu Vân Châu, thượng tướng trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ chúng ta.
Có người nhận ra Giang Thành, kinh ngạc kêu lên.
Xung quanh tràn đầy tiếng thổn thức, một tiệc rượu vào đại học, đưa tới hai tướng quân khai quốc còn chưa tính, thậm chí thượng tướng Hoa Hạ cũng tự mình tới đây.
- Không biết thượng tướng này tới tham gia tiệc rượu bên nào?
Nếu Giang Thành đứng bên phía Lâm Thiên Bắc, Mạc Phàm có nhiều người như Tần lão, Lạc lão cũng vô ích.
Dù sao Giang Thành cũng là thượng tướng tại chức, ông ta muốn bảo vệ Lâm Thiên Bắc, ai dám động?
- Với quan hệ giữa Lâm gia và Giang gia, tôi thấy hơn phân nửa là đứng bên phía Lâm Thiên Bắc.
Một người có vẻ hiểu biết về Giang gia và Lâm gia nói.
- Giang tư lệnh có quan hệ gì với Lâm gia?
Có người tò mò hỏi.
- Bà xã Giang Thành là người Lâm gia đó.
Những lời này vừa vang lên, như một quả bom hạng nặng ném vào trong hồ nước, sóng nước bắn lên trên cao.
- Nói như vậy, chuyện hôm nay không đơn giản rồi.
Có người ái muội nói.
Mạc Phàm dựa vào thân phận của cậu ta, nhìn như đã chắc chắn thắng lợi.
Nhưng Giang Thành vừa tới, rất có khả năng cậu ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhìn thấy Giang Thành, Tần lão, Lạc lão hơi nhíu mày lại.
Những người khác đều biết quan hệ giữa Lâm gia và Giang gia, hai người họ có thể không biết sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt không đổi.
Trái lại hai mắt Lâm Thiên Bắc sáng lên, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, khóe miệng lập tức cong lên tươi cười kinh ngạc vui mừng.
- Không phải cậu nói ở đây cậu là vương pháp sao, tôi xem hôm nay vương pháp này của cậu có thể làm gì tôi.
Ông ta cười đắc ý, đi về phía Giang Thành.
- Giang tư lệnh, tiểu tử này muốn giết tôi.
Lâm Thiên Bắc chỉ vào Mạc Phàm nói.
Giang Thành nhướn mày, vẻ mặt mỹ nữ bên cạnh thì khinh thường.
Hai người này không để ý đến Lâm Thiên Bắc, lập tức đi thẳng.
Mắt Lâm Thiên Bắc mở to, thân thể ông ta run lên, giống như bị sét đánh, ông ta đứng ngây ngốc tại chỗ, mặt xám như tro tàn.
Vợ Giang Thành là người Lâm gia bọn họ, vậy mà Giang Thành không thèm để ý đến ông ta liền rời đi, vậy không phải đến vì ông ta rồi.
- Đến vì Mạc Phàm sao? Không có khả năng!
Lâm Thiên Bắc lắc đầu liên tục.
Thân phận của Mạc Phàm chỉ là bác sĩ mà thôi, căn bản không đủ khiến Giang Thành đến đây tham dự tiệc mừng.
Trừ phi Mạc Phàm còn có thân phận khác.
Giang Thành đi đến trước người Mạc Phàm, chào Tần lão gia tử và Lạc Phi theo nghi thức quân đội đúng tiêu chuẩn, lúc này mới dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Vị này là Mạc tiên sinh phúc của Hoa Hạ sao?
Một câu, cả nhà hàng lại bùng nổ.
Tần lão gia tử và Lạc Phi khách sáo với Mạc Phàm như vậy, đó là vì Mạc gia cứu mạng Tần lão gia tử.
Vậy mà Giang Thành cũng xưng với Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, còn nói thêm là phúc của Hoa Hạ nữa.- Rốt cuộc Mạc Phàm là ai?
- Tôi là Mạc Phàm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, cho dù đối mặt với tư lệnh một quân khu, hắn vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Giọng điệu bình tĩnh khiến đáy lòng không ít người phát lạnh.
Người này là tư lệnh Hoa Hạ, đổi thành những người khác nói không chừng còn không đứng vững, càng không nói đến chuyện bình tĩnh nói với Giang Thành như vậy.
Bên cạnh Giang Thành, mỹ nữ sĩ quan kia nhíu mày lại, giống như hơi bất mãn.
- Tôi là tư lệnh quân khu Vân Châu, Giang Thành, thật cao hứng vì có thể nhìn thấy cậu.
- Cũng là cha của Giang Phong đúng không.
Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.
Khi ở Vu Thần Sơn, Giang Phong bị hắn đánh gãy tay chân từng nhắc tới cha anh ta là Giang Phong.
- Mạc Phàm, chú ý giọng điệu của cậu, sao cậu dám nói chuyện với Giang tư lệnh chúng tôi như vậy.
Mỹ nữ bên cạnh không nhịn được, tức giận nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn sĩ quan mỹ nữ này một cái, nhướn mày.
Vị mỹ nữ này ngoại trừ lạnh lùng xinh đẹp, chức vị khoa trương ra, còn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa tuyệt đối không phải Trúc Cơ hậu kỳ bồi dưỡng trong nhà ấm.
Nhưng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi.
- Tôi cần phải chú ý sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Hô hô, không sao, Mạc tiên sinh nói không sai, Giang Phong bị cậu đánh gãy tay chân, quả thật là con trai vô dụng của tôi.
Giang Thành khoát tay, quát lui mỹ nữ sĩ quan, cao giọng cười nói.
Những lời này lại khiến vô số người đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Ngay cả Tần lão gia tử và Lạc Phi cũng hít vào một hơi khí lạnh, lá gan của Mạc Phàm đúng là không nhỏ, vậy mà đánh gãy tay chân con trai Giang Thành.
Nhưng hai người cùng lắc đầu, quả thật đây là phong cách của Mạc Phàm, lúc trước thiếu chút nữa Tần Kiệt đã bị Mạc Phàm đánh chết.
Mỹ nữ sĩ quan lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, cắn môi không cam lòng lui ra.
- Cho nên ông tới Đông Hải làm gì?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
- Tới uống chén rượu trong tiệc mừng vào đại học, Mạc tiên sinh và Lý tiên sinh sẽ không từ chối khách không mời mà đến này chứ?
Giang Thành cũng không tức giận, nhìn cha Mạc Phàm và Lý Thường Thanh nói.
Vẻ mặt cha Mạc Phàm và Lý Thường Thanh khiếp sợ, tư lệnh quân khu Hoa Hạ không mời tự đến, sao bọn họ có thể từ chối.
- Giang tư lệnh quá khách sáo rồi, ông có thể tới, chúng tôi cầu còn không được.
Cha Mạc Phàm kích động nói, trên mặt không biết nên có biểu cảm gì.
Ngay cả Giang tư lệnh Vân Châu đều đã tự mình tới tham gia tiệc rượu vào đại học nhà bọn họ, ông có thể khoe khoang chuyện này vài chục năm rồi.
- Giang tư lệnh, có khả năng tiệc rượu phải đợi một lát, còn cần bố trí nhà hàng nữa.
Lý Thường Thanh nói, trên mặt là vẻ mất tự nhiên.
- Không sao, tôi đều đi từ thủ đô tới đây, chờ thêm một lát cũng không sao, đúng rồi, Mạc tiên sinh, ở đây xảy ra chuyện gì thế?
Giang Thành nhìn lướt qua Lâm Thiên Bắc hỏi.
Ông ta là con rể Lâm gia, tất nhiên quen Lâm Thiên Bắc.
- Uy hiếp người nhà tôi, bạn bè.
Mạc Phàm giải thích đơn giản.
Giang Thành nhíu mày, trong mắt lộ ra sắc bén hiếm có.
- Mạc tiên sinh cứ tùy tiện đi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Giang Thành với vẻ khác thường, lập tức khôi phục như thường, đi về phía Lâm Thiên Bắc.
- Ông còn gì để nói.
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
“Cộp!”
- Tôi chịu thua, tôi sẽ nhường nhà hàng, bưng trà rót nước cho các cậu.
Lâm Thiên Bắc tựa như cà nhiễm sương, không còn khí phách uy vũ như trước.
Ngay cả Giang Thành cũng đứng về phía Mạc Phàm, ông ta căn bản không có bất luận phần thắng gì.
- Không phải ông nói tôi không có bản lĩnh khiến người Lâm gia các ông chịu thua sao?
- Vừa rồi là tôi có mắt không tròng, mạo phạm Mạc tiên sinh.
Lâm Thiên Bắc nghiến răng nói, trong mắt lóe lên tàn nhẫn.
Chỉ cần có thể sống sót rời đi, ông ta nhất định sẽ băm Mạc gia ra vạn đoạn.
- Bây giờ ông biết tôi là ai rồi chứ?
Mạc Phàm hỏi.
- Biết, cậu, cậu là…
Nếu bây giờ ông ta còn không biết Mạc Phàm là ai, vậy thật sự là đứa ngốc.
Thân phận Mạc thần y không đủ khiến Giang Thành đích thân tới, nhưng nếu thêm Mạc đại sư Đông Hải, vậy thì khác rồi.
- Nếu biết, vậy thì…
Không đợi Lâm Thiên Bắc nói ra thân phận của hắn, khí thế vô cùng cường đại toả ra từ trên người hắn, giống như cột thép ngàn cân, đập mạnh lên người Lâm Thiên Bắc.
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, Lâm Thiên Bắc lập tức ngã xuống, máu tươi trào ra từ trong tai mắt mũi miệng ông ta, không rõ sinh tử.
Mọi người ở đây đều vô cùng khiếp sợ.