Mạnh Vô Kỳ nhíu mày suy nghĩ một lát, nói.
Nói thông tin về Phượng Hoàng Thạch cho Mạc Phàm cũng không có gì đáng ngại, bởi vì Phượng Hoàng Thạch ở thành chủ phủ Viêm Dương Thành, trong mật thất của thúc thúc anh ta.
Nếu Mạc Phàm có can đảm tới đó, tuyệt đối là đi vào nằm ra.
- Chúng ta phái người nói cho tiểu tử này, đương nhiên cậu ta sẽ không tin, nhưng chúng ta tìm một trú quân, nói là tin mà Đồng quân trưởng gửi, vậy chắc chắn tiểu tử kia sẽ tin, hơn nữa nếu thành chủ trách tội, cũng có thể hắt nước đục lên người Đồng quân trưởng.
Nam tử tóc dài cười nói.
- Biện pháp này rất hay.
Mạnh Vô Kỳ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sắc lạnh, nói.
Đồng Chiến là thuộc hạ của thúc thúc anh ta, nếu Đồng Chiến liều chết bảo hộ anh ta ở tửu lâu, chắc chắn anh ta sẽ không thị hỏa chú đốt ba lần.
Không chỉ như vậy, Đồng Chiến còn thân thiết với Mạc Phàm như thế, vậy thì đừng trách anh ta vô tình.
- Vậy ta lập tức đi tìm một trú quân.
- Có thể, nhưng ta không định cho tiểu tử này tin tức giả, ta sẽ cho cậu ta tin tức thật.
Mạnh Vô Kỳ cười mỉa nói.
- Mạnh thiếu, chơi như vậy có vẻ hơi lớn rồi?
Nam tử tóc dài lo lắng nói.
- Không từ bỏ được đứa bé sẽ không bắt được sói, ngươi cảm thấy cậu ta biết được tin về Phượng Hoàng Thạch, cậu ta sẽ lấy được sao?
- Chuyện này đúng là vậy thật.
Nam tử tóc dài suy nghĩ một lát, gật đầu.
Quy mô hội đấu giá lớn như vậy, không có người nào lấy một khối Phượng Hoàng Thạch ra, đủ để thấy trình độ quý hiếm của Phượng Hoàng Thạch.
Cho dù có loại đá này, chỉ sợ đều nằm trong tay đại tu có thực lực mạnh.
Mạc Phàm muốn đoạt được từ tay những người này, không khác gì hổ đoạt thức ăn.
Mạnh Vô Kỳ lấy một khối ngọc giản ra, ngón tay vẽ vài cái trong không trung, mấy phù văn bay vào trong ngọc giản.
- Ngươi đi tìm một quân sĩ, bảo anh ta giao cho tiểu tử kia, hẳn là tiểu tử kia sẽ tin thôi, chuyện này giao cho ngươi, chuyện kế tiếp ngươi nhìn rồi làm, ta muốn thấy tiểu tử kia chảy máu đêm nay.
Mạnh Vô Kỳ đưa ngọc giản cho nam tử tóc dài nói.
- Mạnh thiếu yên tâm, lần này tuyệt đối không có sai lầm gì, nếu lại xảy ra vấn đề, ta sẽ xách đầu tới gặp ngươi.
Nam tử tóc dài thề son sắt.
- Tốt nhất là như vậy, các ngươi đi theo ta, ta đi tìm người giải Truy Tung Phù trên người.
- Dạ, Mạnh thiếu!
Mạnh Vô Kỳ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạo Hóa Đường, vung ống tay áo xoay người rời đi.
… B
ên trong Tạo Hóa Đường, Mạc Phàm vừa đi vào, tiểu cô nương kia lập tức kêu về phía trên lầu:
- Gia gia, có khách đến.
- Bảo cậu ta cút đi, ở đây không có thứ cậu ta cần đâu.
Một giọng nói già nua truyền từ trên lầu tới, sau đó là âm thanh gậy gõ lên trên cầu thang.
Một lão giả tóc bạc gầy khô chống gậy, đi từ lầu hai Tạo Hóa Đường xuống, ông ta không thèm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, liền đi về phía có bàn trà, tự mình rót cho mình một chén trà, sau đó tự uống một mình.
Vẻ mặt tiểu cô nương kia áy náy, cười lễ phép với Mạc Phàm.
- Công tử đừng lấy làm phiền lòng, cửa hàng chúng tôi không có mấy người sử dụng được, cho nên công tử có thể xem tùy ý, nếu thích thì nói với ta.
Mạc Phàm không thèm để ý lắm, hắn lập tức đi tới chỗ nhánh cây, trấn bảo ở trong cửa hàng này.
- Thứ này bao nhiêu linh thạch?
- Thứ này sao?
Tiểu cô nương cắn môi, do dự một lát liền nhìn về phía ông già kia.
- Gia gia, vị công tử này có hứng thú với nhánh cây kia, bao nhiêu linh thạch ạ?
- Không nghe thấy lời ta nói sao, nơi này không có thứ ngươi cần tìm, nhanh cút đi, nếu không ta bảo trú quân đuổi ngươi đi nhé?
Lão giả kia thổi hơi nóng trong chén trà, lạnh lùng nói.
- Gia gia.
Tiểu cô nương bĩu môi, lại kêu lên một tiếng.
- Vị công tử này, ngại quá, gia gia ta mới bị một công tử giàu có chọc tức.
- Không sao, lão gia tử, nhánh cây này, lão gia tử muốn thế nào mới bằng lòng bán, nói giá đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Lão giả mới bưng chén trà để bên miệng, nghe thấy lời Mạc Phàm thì nhíu mày, buông chén trà xuống.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ngươi muốn nhánh cây kia đúng không, ta cho ngươi một cơ hội, trong cửa hàng của ta có tổng cộng 168 thứ, nếu ngươi có thể biết bất luận thứ nào trong đó, ta sẽ đưa nhánh cây này cho ngươi, không cần một viên linh thạch nào.
Lão nhân chẳng thèm nhìn nói.
- Nếu ngươi biết thứ ngươi muốn, ta cũng có thể tặng cho ngươi, đương nhiên nếu ngươi không thể nói được một thứ, vậy giao nhẫn trữ vật của ngươi và toàn bộ nhẫn trữ vật lừa được ra đây, thế nào, tiểu tử.
Lão giả lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, nói thêm.
Vừa rồi Mạc Phàm ở ngoài cửa làm gì, ông ta đều biết hết.
Thực lực của Mạc Phàm cao hơn mấy người kia không ít, nhưng là người không giữ chữ tín, ông ta không thích điểm này.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, ông già này vừa xuất hiện đã tức giận như vậy.
Hẳn là hắn chưa từng gặp lão giả này, cũng chưa từng trêu chọc ông ta, vậy mà ông ta luôn nhằm vào hắn, hóa ra vấn đề nằm ở đây.
- Lão tiên sinh, ngươi chắc chắn muốn làm vậy sao?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Thế nào, ngươi sợ à, tiểu tử, nếu sợ thì nhanh cút đi, đừng chậm trễ lão phu dùng trà?
Lão giả cười lạnh lùng hỏi.
Những thứ kia đều tới từ một nơi không biết, hơn nữa ông ta đều điểm linh thức của mình.
Ngay cả ông ta xem như là người từng trải rất sâu, cũng chỉ biết một số thứ trong đó.
Ngày hôm nay có trên trăm người vào, muốn tìm một thứ tạo hóa gì đó, ý đồ nhận được cơ duyên tạo hóa, nhưng không một ai biết được những thứ kia, tất cả đều không công mà lui.
Mạc Phàm là một tiểu tử chuyên lật lọng, chắc chắn sẽ như vậy.
- Sợ sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
- Ta cho ngươi nhẫn trữ vật cũng không có bất luận vấn đề gì, nhưng nếu ta biết tất cả đồ ở đây thì sao?
- Hửm?
Tiểu cô nương kia chớp mắt, nhìn về phía Mạc Phàm.
Mắt lão giả kia cũng mở to, trong đôi mắt lóe lên hào quang, đánh giá Mạc Phàm một lần nữa.
Rất nhanh ông ta thu hồi tầm mắt.
- Tiểu tử, nếu ngươi có thể nhận ra tất cả đồ ở đây, không chỉ đồ là của ngươi, ta và cháu gái ta đều trở thành người hầu của ngươi.
Lão giả nói với vẻ nghiêm túc.- Nhưng lão phu đã nói tới đây rồi, nếu ngươi không nhận ra, vậy ngươi trở thành tôi tớ của cháu gái ta đi, con bé bảo ngươi đi hướng đông ngươi phải đi hướng đông, con bé không cho ngươi đi hướng tây, ngươi cũng không được đi hướng tây, thế nào?
- Gia gia!
Tiểu cô nương kia thấy lão nhân kia đánh cược lớn như vậy, vội vàng khuyên.
- Ta đã quyết như vậy rồi, con đừng nhiều lời nữa.
Lão nhân cố chấp nói.
- Vị công tử này, ngươi đừng nghe gia gia ta nói linh tinh, nếu ngươi không biết những thứ kia, mời ngươi nhanh chóng rời đi.
Vị cô nương kia thấy không khuyên được lão nhân, vội vàng nói với Mạc Phàm.
- Yên tâm đi, không ai trở thành nô bộc của ai cả.
Mạc Phàm cười nhạt, đi tới bên cạnh một thanh kiếm cổ.