Không chỉ những tú hoa châm do linh khí ngưng tụ, ngay cả chân khí không ngừng vận chuyển trong cơ thể võ giả, thuật sĩ cũng đột nhiên dừng lại, xanh mét lập tức hiện lên trên mặt bọn họ.
- Đây là đan lực Thần Cảnh sao?
Đến Thần Cảnh có thể hoành không phi hành, sở dĩ cao thủ Thần Cảnh có thể bay trên không, dựa theo giải thích hiện đại là vì cường giả Thần Cảnh ngưng tụ Kim Đan, có được đan lực, đan lực có thể phá giải trói buộc của tu sĩ ở Địa Cầu, do đó bầu trời mặc ta bay.
Ngoại trừ thoát khỏi trói buộc ra, cường giả Thần Cảnh có thể dựa vào đan lực, chẳng những biến một tòa đại sơn thành to bằng nắm tay, còn có thể làm như Mạc Phàm lúc trước, ngay cả chân khí trong cơthể bọn họ cũng lấy đi được.
Lấy khiến toàn bộ yên lặng, tựa như tú hoa châm đầy trời vô cùng lợi hại dừng lại.
Tán, có thể khiến chân khí toàn thân Tiên Thiên Tông Sư tán đi, không khác gì người bình thường.
Cũng vì sự tồn tại của đan lực, khiến cường giả Thần Cảnh và phi Thần Cảnh như nam châm và sắt, cái sau hoàn toàn không thoát khỏi cái trước, cái trước có thể thoải mái điều khiển được cái sau.
Một cái là người, một cái là thần thoát khỏi phạm trù con người.
- Thật đáng sợ.
Trong mắt một lão giả lộ ra buồn bực.
Bọn họ ở trước mặt cường giả Thần Cảnh, giống như là người bình thường, Vạn Thiên Tuyệt giết bọn họ dễ như giẫm chết con kiến.
- Vừa rồi Vạn Thiên Tuyệt đang chơi với Mạc Phàm.
Có người hiểu ra thán phục nói.
Nếu vừa rồi Vạn Thiên Tuyệt dùng đan lực, Mạc Phàm sẽ không có đường phản kháng, đã bị Vạn Thiên Tuyệt đánh chết.
Trong đôi mắt khiếp sợ của mọi người, tú hoa châm đầy trời trong không trung dừng một lát, bỗng nhiên chuyển động ngược lại, sắc bén và lực lượng khiến người ta hít thở không thông chỉ về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, thấy được không, đây là lực lượng Thần Cảnh, cậu còn di ngôn gì, không nói thì cậu có thể đi chết đi.
Vạn Thiên Tuyệt híp mắt, ánh mắt phát lạnh, giọng nói lạnh lùng, giống như không có hứng thú chơi tiếp với Mạc Phàm.
Trên người Mạc Phàm có quá nhiều chuyện lạ, vẫn nên nhân cơ hội gi ết chết tốt hơn.
Mạc Phàm đứng trên không, tươi cười như có như không.
Chỉ là Kim Đan Chi Lực mà thôi, kiếp trước hắn từng có, sao hắn có thể không biết?
Đừng nói là Kim Đan Chi Lực, tiên lực hắn cũng từng thấy rồi.
Nói một cách chính xác, Vạn Thiên Tuyệt còn chưa phải đan lực, mà là Hư Đan lực.
Vạn Thiên Tuyệt mới ngưng tụ Hư Đan, cách Kim Đan rất xa.
Nhưng cho dù là Kim Đan Chi Lực chân chính ở trước mặt hắn, thì thế nào?
Tay còn lại của hắn mở ra, nắm chặt trong không trung.
Có vài tiếng “boong boong…” vang lên, bốn thanh kiếm vốn cắm trên mặt đất bay ra, trôi nổi quanh hắn.
Lúc này hắn mới nâng mí mắt, nhìn về phía Vạn Thiên Tuyệt.
- Kim Đan Chi Lực, quả thật rất lợi hại.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc Phàm, đây là di ngôn của cậu sao?
- Đối phó bọn họ là đủ, nhưng đối phó tôi, còn xa mới đủ.
Mạc Phàm nói tiếp.
Mạc Phàm vừa nói lời này, mọi người sửng sốt.
Mạc Phàm còn bay trong không trung, không rơi xuống, rõ ràng là mạnh hơn bọn họ một chút, còn có lực chống cự nhất định.
Nhưng có năng lực chống cự, thì có ích lợi gì?
Lúc trước Mạc Phàm không có tư cách nói những lời này, bây giờ càng không có.
- Hửm?
Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, lập tức cười khinh thường.
- Câu này làm di ngôn của cậu cũng không tệ, cậu có thể đi chết đi.
Vạn Thiên Tuyệt nheo mắt, kim quang trên người sáng hơn.Tú hoa châm đầy trời kêu ong ong, muốn bay về phía Mạc Phàm.
- Kiếm của tôi thì là của tôi, tôi không cho, ai cũng đừng nghĩ động vào, giết.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe bạch quang, một pháp ấn trên tay sáng lên, biến mất trong không khí.
Trong không trung, bỗng nhiên tất cả tú hoa châm bình tĩnh lại, tất cả bay về phía Vạn Thiên Tuyệt.
Vạn Thiên Tuyệt cũng không sợ hãi, chỉ lắc đầu cười.
- Tiểu tử, cậu có thể khống chế những tú hoa châm này thì sao, ở trước mặt tôi, con số này không có ý nghĩa.
Ông ta nói xong há miệng, một hạt châu màu vàng cỡ Long Nhãn bay từ trong miệng ông ta ra.
Hạt châu này mới xuất hiện, trở nên biến to, bao ông ta ở bên trong, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm cũng đến trước người ông ta.
“Rầm rầm rầm…” Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Dưới tú hoa châm bùng nổ, cả vùng trời như thủy tinh không chịu nổi khống chế, không ngừng lắc lư.
Từng đạo vết rạn xuất hiện, nhưng khép lại, rất lâu sau mới dừng lại.
Trong màn hào quang màu vàng, Vạn Thiên Tuyệt hoàn hảo không tổn hao gì đứng trong không trung, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm không làm gì được ông ta.
- Tôi nói rồi, Mạc Phàm, những tú hoa châm này của cậu nhiều cũng vô dụng, cậu có bản lĩnh gì thì lấy ra hết cả đi.
Vạn Thiên Tuyệt cười kiêu ngạo nói.
Mạc Phàm quỷ dị thì thế nào, dưới cảnh giới Hư Đan, cái gì cũng vô dụng.
Trăm năm qua trên Địa Cầu chưa từng xuất hiện cao thủ Thần Cảnh, thực lực của ông ta là số một.
Mạc Phàm hơi híp mắt, nhíu mày.
Hắn chỉ ngưng tụ thần thức thành Thần Nguyên, tu vi linh khí chỉ có Tiên Thiên trung kỳ, quả thật trình độ ngưng kết linh khí không bằng Vạn Thiên Tuyệt cảnh giới Hư Đan.
Những tú hoa châm đó đến trước người Vạn Thiên Tuyệt, trình độ ngưng thực kém đan lực, không gây thương tổn cho Vạn Thiên Tuyệt cũng không kỳ lạ.
Hắn không sốt ruột, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Vạn Thiên Tuyệt, vậy ông thử cái này xem.
Mạc Phàm nói khẽ.
Vạn Thiên Tuyệt liếc nhìn Mạc Phàm một cái, chỉ thấy bốn thanh phi kiếm quanh Mạc Phàm xếp thành một hàng, tỏa ra hào quang.
Bốn màu hào quang dung hợp vào nhau, hào quang thu lại, bốn thanh phi kiếm biến mất không thấy, chỉ còn lại một cây tú hoa châm như chiếc đũa, phiếm bốn màu hào quang.
- Đi!
Mạc Phàm khẽ búng ngón tay, tú hoa châm bốn màu phát ra âm thanh chấn động, bay về phía Vạn Thiên Tuyệt.
Nhìn thấy cây tú hoa châm này, sắc mặt ông ta lại khó coi.
Ông ta có thể không sợ những tú hoa châm do chân khí ngưng tụ, nhưng cây tú hoa châm này do bốn thanh phi kiếm ngưng tụ lại.
Phải biết rằng phi kiếm là cấp bậc pháp bảo, chính nó đã vô cùng đáng sợ, chém sắt như cắt đậu hủ, tú hoa châm do chân khí ngưng tụ không thể so sánh được với nó.
Tuy ông ta không biết Mạc Phàm dùng biện pháp gì làm được, nhưng nhìn Mạc Phàm làm vậy, cây tú hoa châm này cũng không đáng sợ lắm.
- La Sinh Môn!
Ông ta khẽ quát, hai tay hướng về trước.
Tiếng “ù ù” vang lên, trước người ông ta lập tức xuất hiện 9 cánh cửa, khí tức cổ xưa, tang thương, hùng hậu tỏa ra.
- Có tác dụng sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn vừa nói xong, tú hoa châm bốn màu đến trước La Sinh Môn cửu trọng.
Một cánh cửa bị phá!
Hai cánh cửa bị phá!
…
Chín cánh cửa bị phá sạch, tú hoa châm bốn màu đâm lên màn hào quang màu vàng bên ngoài cơ thể Vạn Thiên Tuyệt.
Âm thanh nghiền nát vang lên, tú hoa châm tạo ra vết rạn như mạng nhện trên màn hào quang màu vàng, vết rạn mới xuất hiện, tú hoa châm bốn màu nhoáng lên một cái vào trong màn hào quang, trong chớp mắt đã đến trước người Vạn Thiên Tuyệt.
Vạn Thiên Tuyệt nhíu mày, cơ thể tránh sang một bên với tốc độ rất nhanh.
“Bùm!” Giống như sét đánh giữa trời quang, Vạn Thiên Tuyệt như đạn bay ra khỏi nòng súng ngã xuống đất.
Mặt đất run rẩy theo, tựa như máy đóng cọc không ngừng đào xuống dưới, xung quanh lặng ngắt như tờ.