- Tiểu Phàm, em đang chơi trò chơi với anh ta sao?
- Dạ.
Mạc Phàm gật đầu.
Trái tim Lý Thi Vũ đập thình thịch:
- Em có biết anh ta là ai không?
- Vương Kinh Phi?
Mạc Phàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Lý Thi Vũ có chút hối hận, sớm biết rằng sẽ như vậy, trước khi vào học cô nên nói các thế lực ở trường trung học Đông Hải cho Mạc Phàm biết.
Vương Kinh Phi là ai, đừng nói Trương Siêu không dám trêu chọc, ngay cả Đường Ngạo Thiên và Sở Vũ Thần tứ thiếu của trường trung học Đông Hải, cũng không dễ dàng chạm vào người này, chỉ có tiểu ma vương vô pháp vô thiên của Tần gia, mới có thể chế ngự Vương Kinh Phi.
- Hai người đang chơi trò gì thế?
- Đợi lát nữa chị sẽ biết.
Mạc Phàm cười nói.
Lo lắng trên mặt Lý Thi Vũ càng dày đặc hơn, có trò chơi sẽ khó tránh khỏi có đánh cược.
Nhưng bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể yên lặng xem xét.
Cô thở dài, nhìn về phía Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo.
Sở Khuynh Thành cao chừng 1 mét 7, phía trên mặc chiếc áo sơmi hoa trắng nhỏ, phía dưới là một chiếc quần bò, bộ quần áo làm dáng người hoàn mỹ của cô lộ ra hết.
Tóc dài đến eo buông xõa sau lưng, đôi mi thanh tú mắt phượng, mũi cao răng trắng tổ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, một gương mặt tinh xảo quả thật giống như hai chữ ‘Khuynh thành’ trong tên cô.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người lồi lõm, xinh đẹp đến mức làm người ta cảm thấy không chân thực, cằm hơi nhếch lên, làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng cao ngạo.
Ở bên cạnh, Đường Giảo Giảo có dáng người không khác Sở Khuynh Thành mấy, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Mái tóc dài màu rượu đỏ, làm cho người ta có cảm giác rất cay.
Mặc T-shirt và quần bò siêu ngắn, làm nên lồi thì lồi, nên lộ thì lộ, nên vểnh thì vểnh, giống như hình chữ ‘S’ di động.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là một đôi mắt như bảo thạch, làm người ta không dám nhìn thẳng vào.
Nếu nói Sở Khuynh Thành là băng, vậy Đường Giảo Giảo là hỏa.
Một băng một hỏa vai kề vai đi tới, làm cho trường học vốn náo nhiệt, càng thêm nóng bừng lên.
Tứ đại mỹ nữ tề tụ, chuyện này không thường nhìn thấy.
Hơn nữa còn có trò hay đang đợi ở cửa.
Vương Kinh Phi đi đến bên cạnh hai đại mỹ nữ, khóe miệng cong lên nụ cười thoải mái.
- Hai vị mỹ nữ, hai người muốn đi đâu thế, xe của tôi đỗ ngay ở ngoài cửa, tôi lái xe đưa hai người đi nhé?
Đám Tống Trung thấy Vương Kinh Phi nói chuyện với Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo, trên mặt lộ ra vui mừng, hung dữ chỉ vào mũi Mạc Phàm nói:
- Mạc Phàm, mày thua chắc rồi, chờ làm nô lệ đi.
- Tiểu Phàm, hai người đánh cược gì vậy?
Lý Thi Vũ không nhịn được hỏi.
- Không có gì, yên tâm đi, chị họ, em sẽ không thua.
Mạc Phàm cười nói.
- Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Tống Trung cười mỉa nói.
Tứ đại mỹ nữ, Mạc Phàm có thể tìm được hai đã coi như là vận khí của cậu ta không tệ rồi, thực cho rằng có thể thắng Vương thiếu sao?
Mạc Phàm cười, không nói gì.
Sở Khuynh Thành liếc mắt nhìn cửa trường học một cái, trong mắt có chút sốt ruột.
- Chúng tôi tìm một người tên Mạc Phàm, anh quen không?
Một câu vừa nói ra, cả trường học đều sợ ngây người.
Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ đến tìm Mạc Phàm, đã xem như là ngoài dự đoán rồi.
Ai biết Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo tứ đại mỹ nữ của trường trung học Đông Hải cũng đến tìm Mạc Phàm, còn trong tình huống này nữa.
- Đây là tình huống gì thế?
Từng đôi mắt đánh giá Mạc Phàm với vẻ khác thường, giống như nhìn quái vật, không ít người thầm ghen tị.
Một người trong tứ đại mỹ nữ đều là đại mỹ nữ bọn họ cầu còn không được, vậy mà Mạc Phàm lập tức tụ tập được bốn?
Ngay cả Vương Kinh Phi cũng sửng sốt, mãi mà không nói nên lời.
Trên gương mặt cao ngạo, hiếm khi lộ ra ghen tị.
Từ lúc anh ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ có người khác ghen tị với anh ta, làm gì có lúc anh ta ghen tị với người khác?
Nhưng mà lần này, anh ta thật sự hơi ghen tị với tên hai lúa kia.
Tứ đại mỹ nữ đều đến tìm Mạc Phàm, rốt cuộc tên nhóc này có bản lĩnh gì?
- Sở đại mỹ nữ, em muốn tìm Mạc Phàm nào, ở trường trung học chúng ta, có vài tên Mạc Phàm đó.
Ngô Hạo tâm phúc của Vương Kinh Phi chớp mắt, cười hỏi.
Sở Khuynh Thành đến tìm Mạc Phàm, không phải là tên hai lúa trước mắt này đấy chứ.
- Tên khốn nạn đánh chủ nhiệm của phòng giáo vụ, các anh quen không?
Đường Giảo Giảo bá đạo hỏi.
Ở bên cạnh, mặt chủ nhiệm Nghiêm tím đen, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Những người khác liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, bọn họ đều biết là Mạc Phàm này, nhưng không một ai dám nói.
Sở Khuynh Thành thấy đám người này đều không nói lời nào, ngay cả Vương Kinh Phi cũng có biểu cảm kỳ lạ, nhíu mày lại, lấy điện thoại ra ấn số.
- Ánh trăng sáng, ở nơi nào đó trong tim…
Bài hát của Trương Tín Triết vang lên trong túi Mạc Phàm, Mạc Phàm lấy điện thoại trong túi ra.
Khi nghe điện thoại hắn lại cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, lúc nhìn thấy Sở Khuynh Thành mới nhớ ra.
Kiếp trước, tất nhiên hắn không tiếp xúc với đại mỹ nữ Sở Khuynh Thành này, nhưng lại có ấn tượng sâu đậm với cô.
Sở Khuynh Thành nhìn thấy Mạc Phàm lấy điện thoại ra, nhíu mày, lạnh lùng nói với Vương Kinh Phi:
- Tôi tìm được người rồi, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước nhé.
Nói xong cô kéo Đường Giảo Giảo muốn đến chỗ Mạc Phàm.
- Đợi một chút, Khuynh Thành, Giảo Giảo hai em chắc chắn bây giờ muốn tìm cậu ta sao?
Vương Kinh Phi trầm giọng nói, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.
Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo qua đó, anh ta sẽ thua hoàn toàn.
Sao Vương Kinh Phi có thể thua được?
- Sao thế, có chuyên gì à?
Sở Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.
Cửa trường học tụ tập nhiều người như vậy, ngay cả Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ đều ở đây, không có khả năng cô không nhìn ra khác thường.
Chỉ là trong lòng có chuyện rất gấp, chẳng muốn đi hỏi.
- Nếu có thể, tôi hi vọng hai em đứng chỗ tôi nửa tiếng, tôi có thể giúp mỗi người các em làm một chuyện, tôi nói được thì làm được… Vương Kinh Phi cắn răng nói.
Cho dù đưa cho Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo 1000 vạn, anh ta cũng không muốn thua tên hai lúa 500 vạn.
- Không rảnh, tôi tìm anh ta có việc, anh không làm được.
Sở Khuynh Thành không do dự, lạnh lùng từ chối.
- Không có hứng thú, người bên cạnh anh đều bất tài.
Đường Giảo Giảo cũng lắc đầu.
Hai câu này như hai cái tát, vô tình đánh vào mặt Vương Kinh Phi, mặt Vương Kinh Phi đỏ bừng, hai mắt phun lửa nhìn hai mỹ nữ đi đến chỗ Mạc Phàm.
Trong lúc này, tứ đại mỹ nữ của trường trung học Đông Hải tề tụ bên cạnh Mạc Phàm, một người lạnh như băng, một người cay như lửa, một người thanh thuần như nước, một người quyến rũ như hoa, vây Mạc Phàm ở giữa.
Toàn bộ cổng chính lặng ngắt như tờ, vô số người trợn mắt há miệng.
- Chuyện này…
- Học sinh mới tới làm như thế nào vậy?
Ở đây có không ít người theo đuổi tứ đại mỹ nữ, ngay cả QQ của một người trong đó cũng không xin được.
Mạc Phàm là một học sinh mới tới hai ngày, tứ đại mỹ nữ đã vây quanh.
- Bộ dạng tên này cũng không phải rất tuấn tú, quần áo cũng là đồ vỉa hè mà.
- Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo còn từ chối Vương Kinh Phi, quá điên cuồng rồi.
- Chẳng lẽ gần đây lưu hành cướp của người giàu chia cho người nghèo sao?
Mạc Phàm không đợi Sở Khuynh Thành và Đường Giảo Giảo nói rõ ý đồ đến, liền tiến lên phía trước một bước, nói với Vương Kinh Phi:
- Còn cần đánh cược tiếp không? Cậu thua rồi!
Một câu, giọng nói không lớn, nhưng làm bốn phía khiếp sợ, cũng cho Vương Kinh Phi một cái tát vang dội.