Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương đại sư tức giận nói, vẫn duy trì hình tượng đại sư của ông ta như trước.   

Nha đầu kia mới 12 tuổi, âm khí trong cơ thể vẫn còn quá yếu, không giống mẹ cô là cực âm chi thể 36 năm, không cần bồi dưỡng có thể lấy ra làm đỉnh lô.   

Nếu mẹ cô lên núi với ông ta, ông ta còn suy xét đến chuyện thả Mạc Phàm, Tiểu Ngọc thì ông ta chuẩn bị nuôi vài năm lại dùng.   

Tất nhiên bà béo không biết tâm tưcủa Vương đại sư, nhưng thấy Vương đại sư mất hứng, khuôn mặt heo cũng âm u.   

- Tôi nói này nha đầu ngốc kia, Vương đại sư thành tâm thành ý như vậy, vậy mà cô còn cò kè mặc cả, cô không nhìn xem cô là ai, có tư cách gì cò kè mặc cả với Vương đại sư, muốn cứu tạp chủng này cũng có thể, cô và mẹ cô đều phải lên núi với Vương đại sư. - Chuyện này…   

Tiểu Ngọc đỏ mắt nắm chặt góc áo, bất lực không biết nên làm gì cho phải.   

Bệnh của mẹ cô mới chuyển biến tốt hơn, ai biết lại gặp phải Vương đại sư.   

- Nếu bọn họ không đi với ông thì sao?   

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc, kéo Tiểu Ngọc ra phía sau, lạnh nhạt hỏi.   

- Tiểu hổ lốn, mạng nhỏ của mày cũng đang không bảo vệ được, còn đi quản hai người họ, xem ra lúc bà đây rời đi, kẻ tiện nhân kia hạ không ít công phu lên người mày, làm mày vui vẻ không biết mình là ai rồi.   

Bà béo hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong mắt lóe lên ác độc, nói với Vương đại sư:   

- Vương đại sư, tên nhóc này căn bản không coi ông ra gì, tôi thấy ông đừng nhiều lời với nó nữa, cắt chân nó xuống trước, xem nó mạnh miệng hay là xương cốt rắn hơn.   

Vương đại sư lạnh lùng liếc nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày.   

- Nhóc con, tôi vốn thấy cậu trẻ người non dạ, không muốn chấp nhặt với cậu làm gì, ai biết cậu lại không biết tốt xấu như vậy, nếu vậy thì đừng trách tôi.   

Vương đại sư liếc mắt ra hiệu, 6 thuộc hạ phía sau bao vây Mạc Phàm lại.   

Bà béo thấy Vương đại sư tức giận, trên khuôn mặt đầy thịt béo tràn ngập vui vẻ.   

- Tiểu hổ lốn, dám đá bà đây, cho mày biết lợi hại của bà đây.   

- Tên nhóc này không cứu được rồi.   

Người xung quanh xem náo nhiệt nói.   

6 thuộc hạ của Vương đại sư thì có 4 người là thuộc hạ của Bạo ca, không chỉ tâm ngoan thủ lạt, ít nhiều gì cũng biết chút công phu, đừng nói là thân thể nhỏ bé của Mạc Phàm, ngay cả những người thường xuyên làm công việc thể lực như bọn họ cũng bị đánh.   

Cho dù Vương đại sư không ra tay, tên nhóc này cũng xong đời rồi.   

- Ông chắc chắn muốn ra tay sao?   

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, bình tĩnh hỏi.   

- Hửm?   

Vương đại sư nhướng mày lên, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên chút lạnh lẽo.   

Ở trong mắt ông ta Mạc Phàm là một con cá không biết sống chết, ngay từ đầu ông ta đã không để ở trong lòng, con cá vặt vãnh như vậy ông ta thấy nhiều rồi, A Bạo của Hắc Long hội là một người.   

Vì một người phụ nữ mà dám đối nghịch với bản đại sư, luôn mồm nói thành quỷ cũng không bỏ qua cho ông ta, kết quả thì sao chứ, bị ông ta luyện thành lệ quỷ, cho dù chết cũng bị ông ta sử dụng.   

Sau khi ông ta dùng người phụ nữ của A Bạo xong, cũng vứt bỏ.   

Đều nói có báo ứng, ông ta làm chuyện xấu nhiều như vậy đều không bị sao, nếu như hấp thu được cực âm chi khí trên người mẹ Tiểu Ngọc, ông ta có thể đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, đến lúc đó ai có thể làm gì được ông ta.   

Lúc này dùng thực lực nói chuyện, không phải dùng tâm huyết nói chuyện, căn bản không có nhân quả và công bằng.   

- Nhóc con, mày muốn chết à.   

Vương đại sư lạnh lùng nói, giọng nói như Cửu U Quỷ Hồn.   

- Ha ha!   

Khóe miệng Mạc Phàm cong lên.   

- Cuối cùng cũng không nhịn được lộ ra bản tính, thấy ông tu hành không dễ dàng, tôi cho ông hai lựa chọn, tự phế tu vi rồi lập tức cút đi, bằng không tôi phế giúp ông.   

Vương đại sư ngây người, nhìn Mạc Phàm với vẻ bất ngờ.   

Tên nhóc này là ai, vậy mà biết tán công?   

Nếu không phải là người của Đạo Môn, thì là người có quan hệ hiểu biết về Đạo Môn.   

Nghĩ vậy, tàn khốc trong mắt Vương đại sư càng nồng đậm hơn, cho dù là loại nào cũng không thể để người sống rời đi.   

- Không muốn chết lập tức cút ngay, để tôi nhìn thấy nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.   

Giọng nói của Vương đại sư không to, giọng nói lạnh lẽo như kỳ tích truyền vào tai mỗi người xung quanh. Sắc mặt người xem náo nhiệt thay đổi, không chút do dự quay về nhà, nhanh chóng dời đi không dám ở lại.   

Vương đại sư tức giận sẽ vô cùng khiếp sợ.   

18 thuộc hạ của Hắc Long hội, bao gồm cả Bạo ca, tuy nói là biến mất, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.   

Ở xóm nghèo, biến mất có nghĩa là tử vong, bọn họ không muốn chỉ xem náo nhiệt mà biến mất.   

- Tên nhóc này chết chắc rồi, cảnh sát đến đây cũng không cứu được cậu ta.   

- Còn lắm miệng làm gì, không đi định chôn cùng tên nhóc này sao?   

Một câu của Vương đại sư, chỉ qua một chén trà nhỏ, gần đó chỉ còn lại Mạc Phàm, Tiểu Ngọc, Vương đại sư, bà béo và mấy tên thuộc hạ.   

Vương đại sư càng tức giận, bà béo càng cao hứng.   

- Nhóc con, đây đều là mày tự tìm.   

Sắc mặt Tiểu Ngọc xanh mét, trốn sau lưng Mạc Phàm không ngừng run run, nước mắt không nhịn được rơi xuống, không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.   

Đều là cô không tốt, mang đến phiền phức lớn cho Mạc Phàm như vậy.   

Vài người này Mạc Phàm còn có thể đối phó, nhưng nghe nói Vương đại sư biết yêu pháp, chắc chắn tiểu ca ca không phải là đối thủ của ông ta.   

Mạc Phàm nhìn Vương đại sư, hắn cười, xoay người lau nước mắt cho Tiểu Ngọc nói:   

- Tiểu Ngọc, chơi một trò chơi nhé?   

- Trò chơi gì ạ?   

Tiểu Ngọc khóc nói.   

Chơi trò chơi có thể đuổi Vương đại sư đi sao?   

- Mèo trốn tìm, em trốn trước, trước khi anh chưa tìm được em không cho phép ra ngoài.   

- Nhưng mà?   

Tiểu Ngọc lo lắng nói.   

- Yên tâm đi, một lão yêu quái có thể là đối thủ của anh được sao.   

Mạc Phàm cười tự tin nói.   

- A…!   

Tiểu Ngọc bị Mạc Phàm nửa đẩy nửa dỗ vào phòng.   

Tiểu Ngọc vào nhà, lúc này Mạc Phàm mới đứng dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh, liếc 6 người xung quanh, lắc đầu.   

- Vài người này không được, quá tệ, ông nên tự mình đến đây đi, để tôi mở mang kiến thức thực lực của Tu Đạo Giả. - Nhóc con, mày đây là tìm…   

Một thuộc hạ của Vương đại sư nói.   

Còn chưa nói xong, Mạc Phàm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nắm lấy đại hán này, như múa nhanh chóng múa trên không trung, ném về phía mấy người còn lại.   

“A a a…”   

Không đợi năm người kia phản ứng kịp, mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, tất cả đám người còn lại ngã xuống đất, hôn mê.   

“Rầm!”   

Mạc Phàm ném người trong tay xuống, phủi phủi tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương đại sư:   

- Đến lượt ông rồi!   

Một loạt động tác này, sáu thuộc hạ đều rất cao lớn, còn chưa đến 10 giây.   

Cũng may Vương đại sư đã đuổi người, nói cách khác, những người vừa xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này sẽ có biểu cảm gì.   

Nhưng biểu cảm của bà béo cũng đủ đặc sắc.   

Mồm há to như bồn máu, nhưng không phát ra âm thanh.   

Đôi mắt tam giác mở to, tràn đầy vẻ khó mà tin.   

Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán xuống, mỗi giọt mồ hôi đều mang theo một tầng phấn lót dày.   

- Chuyện này, làm sao có thể?   

Ngay cả Vương đại sư cũng không tin được, tên nhóc này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng sao lực lượng cường đại như vậy, người bình thường tuyệt đối không có lực lớn đến thế.   

- Chẳng lẽ là đệ tử của võ đạo thế gia ra ngoài rèn luyện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK