Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất lâu sau, lúc này đám La Phi mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, giống như vừa thoát khỏi đường chết.  

Vừa rồi chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, có khả năng bọn họ đã thành người chết.  

- La tiên sinh, tôi đã mời Mạc đại sư đến cho các ông rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi cũng cáo từ trước.  

Mạc Phàm vừa rời đi, Lam Điệp nói với La Phi.  

- Cảm ơn Lam sứ giả, ngày khác tôi nhất định sẽ đưa thù lao đến.  

La Phi khách sáo nói.  

Tuy bệnh của con ông ta chưa được chữa trị, dựa theo quy củ của Hắc Thị đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyện không thể chữa bệnh cho con ông ta, không thể trách Hắc Thị.  

- Được, tạm biệt.  

Lam Điệp vội vàng đi ra ngoài.  

Lam Điệp vừa đi, mấy người phía sau La Phi cũng nhao nhao cáo từ, trong phòng ngủ chỉ còn lại một nhà ba người La Phi.  

- Xem chuyện tốt con làm đi.  

La Phi trừng La Yên một cái nói, biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.  

Bọn họ tới Giang Nam, vốn là vì chữa bệnh cho con trai ông ta, kết quả không chỉ không chữa khỏi bệnh, còn đắc tội một phiền phức lớn như Mạc đại sư.  

Sớm biết sẽ vậy, chắc chắn ông ta không mang La Yên tới Giang Nam.  

- Cha à, có gì phải sợ Mạc đại sư này, xem cậu ta dọa cha kìa, cha xem không phải cuối cùng cậu ta bị La gia chúng ta dọa chạy à?  

La Yên đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức, hừ lạnh nói, căn bản không để lời La Phi nói ở trong lòng.  

Mạc đại sư gì chứ, không phải cuối cùng đều sợ sao.  

Nếu không phải sợ bị La gia bọn họ xen chân vào, diệt Mạc gia, sao Mạc Phàm không làm gì liền rời đi?  

- Con!  

La Phi tức đến mức giơ tay lên, nhưng nhìn thoáng qua dấu tay trên mặt La Yên, trong lòng ông ta đau xót, lại để tay xuống.  

- Đúng là làm hư con rồi, con cảm thấy Mạc đại sư sợ La gia chúng ta sao, con không biết sở dĩ Mạc đại sư không ra tay, căn bản là vì không để La gia chúng ta vào mắt.  

La Phi nói.  

Nếu Mạc Phàm thật sự sợ La gia, hơn phân nửa đã ra tay giết sạch luôn, dù sao Mạc Phàm khiến con gái ông ta quỳ xuống, đã nảy sinh xung đột với Mạc gia rồi.  

Mạc Phàm giữ lại mạng của ông ta, là để bọn họ chứng kiến toàn bộ, nhưng nếu không nắm chắc mười phần, không phải ai cũng làm như vậy, trừ phi là kẻ ngốc.  

Tuy ông ta cũng biết Mạc gia không phải là đối thủ của Lâm gia, nhưng Mạc Phàm khí phách như thế, khiến ông ta có chút bất an.  

La Yên vô cùng thông minh, cũng rất can đảm, nhưng suy nghĩ chuyện này chưa thấu đáo.  

Ở phía sau muốn nhân cơ hội giẫm lên Mạc Phàm là lựa chọn không sáng suốt.  

- Cha à, cha cảm thấy Mạc Phàm có bản lĩnh đối phó Lâm gia sao?  

La Yên hơi nhíu mày, hỏi.  

- Cha cũng không biết, nhưng cha cảm thấy không phải không có khả năng này.  

Vẻ mặt La Phi âm trầm, trầm ngâm nói.  

Mạc Phàm mạnh quá nhanh, nhanh hơn bất luận người nào mà ông ta gặp.  

Những chuyện Mạc Phàm làm, đặt trên người người khác gần như là khó mà làm được, nhưng Mạc Phàm đều làm được rồi.  

Giới võ đạo và pháp đạo đánh giá Mạc Phàm bằng hai chữ: Trích tiên.  

Lần này, không phải người xứng với hai chữ đó không có một chút khả năng diệt Lâm gia.  

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?  

La Yên chớp chớp mắt, khi đối mặt với Mạc Phàm, cô ta không có một chút bối rối, cuối cùng lúc này cũng bối rối.  

- Làm sao bây giờ à?  

La Phi nhìn thoáng qua La Vân nằm trên giường, lộ ra vẻ khó xử.  

- Đợi kết quả đi, cùng lắm thì đến lúc đến cửa xin lỗi là được.  

Nếu Mạc gia bị Lâm gia diệt, quá tốt.  

La gia bọn họ không có phiền phức, dựa theo đánh cược của Mạc Phàm với La Yên, Mạc Phàm sẽ chữa bệnh cho con trai ông ta.  

Nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm gia bị Mạc gia diệt, ông ta chỉ có thể xin lỗi Mạc gia, đây cũng là chuyện không có biện pháp.  

- Xin lỗi?  

La Yên hơi nhíu mày, giống như không tình nguyện.  

- Cha, nếu La gia chúng ta cũng âm thầm xen chân vào, lần này người ra tay với Mạc Phàm sẽ nhiều hơn nhiều, nghe nói không chỉ Lâm gia, Thanh Bang ở nước ngoài, Dư gia, Phương gia Giang Nam, Liễu gia thủ đô, Lý gia Nam Sơn, cùng với không ít thế gia cũng không muốn Mạc đại sư còn sống, đã phái người tới Giang Nam, nếu chúng ta ra tay, nhất định Mạc gia sẽ bị diệt, cậu ta sẽ không biết chúng ta ra tay.  

La Yên híp mắt nói, trong đôi mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.  

Mạc Phàm không sợ Lâm gia, cộng thêm La gia bọn họ, cô ta không tin Mạc Phàm không sợ.  

- Không được.  

Sắc mặt La Phi thay đổi, giống như mèo bị giẫm phải đuôi, kiên quyết nói.  

La Yên đánh cược với Mạc Phàm, nhỡ đâu Mạc Phàm thực sự diệt Lâm gia, bọn họ thành tâm xin lỗi còn có đường sống.  

Nếu làm như lời La Yên nói, La gia bọn họ ra tay từ trong, Mạc Phàm thẹn quá hóa giận, La gia bọn họ sẽ là gia tộc kế tiếp Hoàng gia cũng không biết chừng.  

- Vì sao?  

La Yên bất mãn nói.  

La gia bọn họ nói một không hai ở Mạc Bắc, như rồng, đến Giang Nam như rùa đen rút đầu, đây là La gia cô ta lớn lên từ nhỏ sao?  

- Không vì sao, không được là không được, con nghe cha sẽ không sai đâu.  

La Phi lạnh lùng nói.  

- Mấy ngày này con đừng ra ngoài, cũng đừng gửi tin cho mấy đứa bạn thân của con, ở đây trông coi em trai, nếu để cha phát hiện con âm thầm động tay động chân, cha sẽ đánh gãy chân của con không lưu tình.  

La Phi bổ sung thêm.  

Không phải vạn bấtđắc dĩ, bọn họ đừng trêu chọc Mạc Phàm tốt hơn.  

- Không ra thì không ra.  

La Yên tức đến mức giậm chân, miệng cong lên, không tình nguyện lắm nói.  

La Phi lắc đầu, đi tới cửa dặn dò hai gia đinh vài câu, lúc này mới rời đi.  

La Phi vừa đi, La Yên nhìn gương mặt sưng đỏ của cô ta qua gương, trong mắt hiện lên độc ác.  

Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị đánh như vậy, cho dù đắc tội thái tử gia ở thủ đô, La gia cũng che chở cô ta.  

Một tiểu tử Đông Hải, vậy mà trêu chọc cha cô ta tát cô ta một cái, còn tuyên bố đánh gãy chân cô ta, sao cô ta có thể nuốt trôi chuyện này.  

Đối phó với một tiểu tử mà thôi, cho dù không cho cô ta ra cửa, cô ta cũng có biện pháp.  

Khóe môi cô ta hơi nhếch lên, vẫy tay với một gia đinh trong đó, gia đinh kia không do dự đi tới.  

La Yên nói nhỏ vài câu vào tai gia đinh, trong mắt lóe sáng sắc bén.  

…  

Bên ngoài biệt thự, Lam Điệp lái xe Ferrari đuổi theo Mạc Phàm.  

- Mạc đại sư, chuyện vừa rồi ngại quá, khiến cậu đến vô ích một chuyến, nhưng Hắc Thị chúng tôi vẫn tuân thủ hứa hẹn lúc trước, giúp cậu hoàn thành một nhiệm vụ cấp Nguyệt.  

Lam Điệp nói.  

- Nhiệm vụ cấp Nguyệt bao gồm nội dung gì?  

Mạc Phàm nhướn mày, dừng bước, lạnh nhạt hỏi.  

Mục đích hắn ra ngoài là mở rộng Tạo Hóa Dịch ra ngoài, bây giờ còn chưa hoàn thành.  

Nếu Hắc Thị vẫn tuân thủ hứa hẹn, hắn không ngại giao cho Hắc Thị.  

- Ngoại trừ giúp cậu diệt thế lực như Lâm gia, những chuyện khác đều không thành vấn đề.  

Lam Điệp cười nói.  

Diệt Lâm gia là nhiệm vụ cấp Nhật, như Tru Sát Lệnh mà Thanh Bang hạ.  

- Lâm gia thì không cần các cô ra tay.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Đối phó Lâm gia, hắn sẽ tự mình ra tay.  

- Mạc đại sư có chuyện gì cần chúng tôi làm giúp sao?  

Lam Điệp cười quyến rũ, hỏi.  

- Tôi muốn lan truyền một loại linh dược, không biết có tính là nhiệm vụ cấp Nguyệt không.Mạc Phàm lấy Tạo Hóa Dịch ra, nói.  

- Chuyện này hơi phiền phức…  

Lam Điệp nhíu mày, lộ ra chút khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK