“Vù vù!” Ngọn lửa trên cây đuốc lắc lư vài cái, cuối cùng Mạc Phàm cũng mở to mắt.
Cơ thể hắn hơi chấn động, 9 cây Linh Cốt Châm Tiên Thiên trước người biến thành bột phấn màu trắng rơi xuống đất.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Đã là ngày thứ tư, thời gian lâu hơn hắn dự đoán một chút.
- Không biết tác dụng của Thứ Cốt lần hai thế nào?
Hắn giơ tay ra nắm lấy, Bạch Ngọc Kiếm trôi nổi xung quanh hắn, “vèo” một tiếng bay vào tay hắn.
Hắn cầm lấy Bạch Ngọc Kiếm chém về phía tay còn lại.
“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau phát ra.
Bạch Ngọc Kiếm còn chưa chém tới tay, bạch quang trên tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm bị cản lại.
- Hửm?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt.
Bạch Ngọc Kiếm này là pháp bảo, Thiết Thi ở dưới thanh kiếm này bị cắt dễ dàng như cắt đậu hủ, lại bị cơ thể trải qua Thứ Cốt lần hai ngăn cản.
Khóe miệng hắn nhếch lên, cười hài lòng.
- Thử lại sức mạnh xem thế nào.
Hắn cất Bạch Ngọc Kiếm, muốn thử xem sức mạnh thế nào, liền nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên ngoài.
Hắn nhíu mày, nhẫn trên tay sáng lên, thu hết vật có giá trị trong sơn động, đi về phía cửa vào.
…
Bên ngoài cửa bằng tảng đá có mấy chục chiến sĩ súng thật đạn thật.
Nếu Mạc Phàm ở bên ngoài nhất định có thể nhận ra được, những chiến sĩ này là thành viên của đội hải quân lục chiến ngồi cùng một phi cơ tới Vu Thần Sơn với hắn, đám Liên Thành và Liệt Hỏa.
Lúc này Tần Kiệt đang chắn trước một người thanh niên.
Người thanh niên này khoảng 20 tuổi, mặc tây trang không nhuốm bụi trần, đeo kính râm, cằm khẽ nâng lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kiêu ngạo.
Phía sau anh ta có hai người đàn ông cao lớn uy vũ mặc thường phục.
- Tần Kiệt, cậu chắn đường của tôi là muốn làm gì?
Người thanh niên nhíu mày, cười khinh thường hỏi.
- Anh muốn làm gì?
Tần Kiệt hỏi ngược lại.
Mạc Phàm bế quan ở trong, người này không nói tiếng nào liền muốn xông vào trong, tất nhiên anh ta không thể đồng ý.
- Mạc Phàm Mạc đại sư ở bên trong sơn động đúng không, tôi muốn gặp cậu ta, bảo cậu ta lập tức ra đây cho tôi.
Người thanh niên nâng kính mắt, lạnh nhạt nói.
ố ế ổ ố ế ầGiọng điệu giống như đế vương thời cổ đại, muốn triệu kiến một đại thần nào đó.
- Sư phụ tôi đang bế quan không gặp khách, còn nữa, sư phụ tôi không phải là người anh muốn gặp là gặp, anh có thể rời đi.
Tần Kiệt trầm giọng nói.
Sư phụ anh ta là người ai cũng có thể gặp được sao?
Người thanh niên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sắc lạnh, anh ta tháo kính ra, xoa mắt.
- Thế nào, Tần Kiệt, cậu không biết tôi là ai sao?
Sắc mặt Tần Kiệt hơi âm u, sao anh ta có thể không biết người thanh niên này, tên là Giang Phong, con trai của Giang Thành tổng tư lệnh quân khu Vân Châu.
Giang Thành tư lệnh thì không nói, nhưng Giang Phong này tự cho là đại thiếu gia Giang gia, ngay cả ông nội, ông ngoại hắn hai tướng quân khai quốc cũng không để vào mắt, càng không nói đến anh ta.
Trước kia anh ta mang bạn đến Vân Châu chơi, Giang Phong này còn cố ý mang người tới ra oai phủ đầu với anh ta, làm anh ta mất hết mặt mũi.
Ngoài ra Giang Phong này ngoại trừ có bối cảnh không tầm thường ra, quả thật cũng có chút thiên phú, khi 16 tuổi đã luyện ra nội kình, hiện giờ chắc đến Nội Kình trung kỳ rồi.
- Anh là ai cũng không thể tiến vào.
- Hả?
Giang Phong kêu khẽ, nhìn Tần Kiệt với vẻ đầy hứng thú, trong con ngươi lộ ra vẻ bất ngờ.
Trước đây không phải anh ta chưa từng gặp Tần Kiệt, nhưng Tần Kiệt chưa bao giờ nói chuyện với anh ta như hôm nay.
- Tần Kiệt, cậu bái được sư phụ, lá gan lớn không ít đâu.
- Nếu anh còn dám tiến về phía trước một bước, lá gan của tôi còn có thể lớn hơn một chút.
Tần Kiệt nắm chặt tay nói.
Mạc Phàm đang bế quan, anh ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, Giang Phong cũng không được.
Nếu Giang Phong dám xông vào, anh ta không ngại thử thực lực hiện giờ của mình trên người Giang Phong.
Sắc mặt Giang Phong hơi âm u, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ.
Một lát sau, sắc mặt anh ta mới khôi phục lại bình thường, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý.
- Tôi rời đi cũng được, nhưng nếu tôi rời đi, thành phố Đông Hải xảy ra chuyện lớn gì, đừng nói là tôi chưa có tới đó, còn nữa, nếu lát nữa cậu muốn xin tôi quay lại, tôi hi vọng là quỳ, cậu chắc chắn bảo tôi rời đi sao?
Tần Kiệt hơi nheo mắt lại, giữa trán lộ ra chút nghi ngờ, vẫn nói:
- Cút!
Anh ta coi như hiểu Giang Phong, không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện, anh ta tìm Mạc Phàm chắc chắn không phải chuyện tốt.
Trong mắt Giang Phong hiện lên tàn nhẫn, cười nói.
- Được lắm, tôi sẽ nhìn xem cậu quỳ xuống cầu xin tôi thế nào.
Anh ta nói xong muốn dẫn hai người rời đi.
Lúc này.
“Xoèn xoẹt…” Tiếng tảng đá ma sát vang lên, cửa động mở ra, Mạc Phàm đi ra ngoài.
Tần Kiệt nhìn thấy Mạc Phàm, vội vàng đi tới.
- Sư phụ!
Tiểu hồ ly cũng chui từ trong túi Tần Kiệt ra, nhảy lên vai Mạc Phàm.
- Mộc Đầu, cuối cùng ngươi cũng ra rồi.
Chiến sĩ đội hải quân lục chiến ở xung quanh thấy Mạc Phàm đều cúi chào.
Sau khi Mạc Phàm nhảy xuống phi cơ, bọn họ và cả phi cơ bị đám mây màu đen mang đến núi Vu Thần, bị đệ tử Vu Thần Giáo buộc trên thập tự giá làm tế phẩm.
Nếu không nhờ Mạc Phàm ngăn cản Tế Tự, bọn họ đã chết.
Giang Phong mới bước hai bước, nghe thấy cửa động mở ra liền dừng bước, quay đầu liếc nhìn Mạc Phàm một cái, lông mày nhíu lại, ngả ngớn hỏi:
- Cậu là Mạc Phàm Mạc đại sư sao?
Anh ta nghe nói Mạc đại sư danh trấn Đông Hải rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại bằng tuổi Tần Kiệt.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Giang Phong một cái.
- Anh ta là ai vậy?
Tần Kiệt lạnh lùng liếc Giang Phong một cái, giải thích thân phận của Giang Phong cho Mạc Phàm, tính cả chuyện Giang Phong nói lúc trước nói hết cho hắn.
- Mạc đại sư, tôi có một số thông tin liên quan đến thành phố Đông Hải, tôi vốn có ý tốt nhắc nhở, lại bị đồ đệ của cậu đuổi đi, nếu cậu muốn nghe mà nói, bảo đồ đệ cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể không so đo hiềm khích lúc trước, nói tin tức đó cho cậu.
Giang Phong hơi nhếch miệng, nhìn Tần Kiệt chăm chú cười nói.
Tuy anh ta có chút khó tin chuyện Mạc Phàm trẻ tuổi như vậy, nhưng chắc chắn người thanh niên này là Mạc đại sư gặp tai họa đến nơi.
- Giang Phong, anh!
Tần Kiệt nhíu mày, hai mắt nhìn Giang Phong đầy căm tức.
Giang Phong cười đắc ý, tiếp tục hỏi:
- Thế nào, Mạc đại sư, yêu cầu của tôi cũng hợp tình hợp lý đúng không, chỉ cần cậu bảo đồ đệ quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể nói tin tức về Đông Hải cho cậu, chuyện này trăm lợi vô hại với cậu.
Mạc Phàm lắc đầu cười, làm như không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi Tần Kiệt:
- Chuẩn bị xong phi cơ chưa?
Những lời này vừa vang lên, Giang Phong sửng sốt, sau đó vẻ mặt âm u, khó coi như gan heo để mấy ngày.
Những lời này của Mạc Phàm ngay cả tên của anh ta cũng không nhắc tới, nhưng giống như một cái tát tát mạnh anh ta trước mặt bao người.
Anh ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bẽ mặt như thế, khuôn mặt nóng rát.
- Chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể quay về Đông Hải bất cứ lúc nào.
Tần Kiệt thầm kêu sảng khoái, cố nén cười nói.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Mạc Phàm gật đầu, từ đầu đến cuối không để ý đến Giang Phong.
Cách đó không xa, Giang Phong nắm chặt tay lại, trong mắt như có ngọn lửa bùng cháy.
Một tiểu tử vô danh cũng dám đối xử với anh ta như vậy.
Thấy Mạc Phàm sắp rời đi, anh ta nghiến răng, tức giận hỏi:
- Mạc Phàm, cậu chắc chắn không muốn biết tin tức từ chỗ tôi sao?