Một nơi như vậy, sao có thể bỏ qua.
Những người tới đây quan sát chiến đấu cũng không phải kẻ yếu, cho dù bọn họ không có tư cách tranh đoạt Phong Thiên Chi Địa với Mạc Phàm, không có nghĩa cả Hoa Hạ hay bên ngoài Hoa Hạ không có người có bản lĩnh này.
Không chỉ ở đây, rất nhiều pháp khí viễn trình và phía trước màn hình lớn.
- Lưu bản đồ này lại, nhanh lên.
Có người ra lệnh.
Pháp khí và vệ tinh cùng chiếu về phía bản đồ huyết sắc kia, lưu đồ án trên đó lại.
Phong Thiên Chi Địa, nơi tụ tập linh khí và khí vận của Hoa Hạ, sao có thể bỏ qua thứ như vậy?
- Đối chiếu bản đồ Hoa Hạ cho tôi, tìm khắp mỗi góc Hoa Hạ, cũng phải tìm được nơi này.
Vừa nhớ kỹ hình ảnh, lập tức có người ra lệnh.
… T
rên không Hoa Sơn, sắc mặt Tần Vô Nhai và ngũ lão rất khó coi, tất cả đều nhìn Lâm Thiên Nam với vẻ phẫn nộ, ước gì có thể xé Lâm Thiên Nam ra thành mảnh nhỏ.
Có thể nói Phong Thiên Chi Địa là huyết mạch của Hoa Hạ, vậy mà Lâm Thiên Nam công bố nơi như vậy cho mọi người biết, chuyện này như để điểm yếu của Hoa Hạ trước mặt mọi người.
Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước bọn họ không nên bồi dưỡng Lâm Thiên Nam thành người số một Hoa Hạ.
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua bản đồ này, liền thu hồi tầm mắt.
- Đây là chuyện anh liều chết vẫn còn làm à, chẳng trách anh chỉ là Lâm Thiên Nam, mà không phải Mạc Phàm tôi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, giống như không để chuyện này vào trong mắt.
Tu vi của Lâm Thiên Nam không thua gì hắn, trước khi chết lại làm ra một chuyện không có quá nhiều ý nghĩa, chuyện này đúng là khiến hắn thất vọng.
- Hửm?
Mặt Lâm Thiên Nam tối sầm lại, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Mạc Phàm, cậu đợi coi, giết tôi, cậu cũng không thể tiến vào Phong Thiên Chi Địa dễ dàng đâu.
- A, anh còn chuyện gì không, nếu không còn, tôi muốn giết anh rồi.
Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói.
Một câu đơn giản, lại khiến bao gồm cả Lâm Thiên Nam trong đó ngạc nhiên.
Lâm Thiên Nam để lộ vị trí của Phong Thiên Chi Địa, tương đương khiến Mạc Phàm trở thành người bị mọi người chỉ trích, vậy mà Mạc Phàm lại thờ ơ.
- Mạc Phàm, muốn giết thì giết đi, nói nhiều làm gì.
Lâm Thiên Nam trầm giọng nói.
- Tôi cảm thấy anh cũng không làm được chuyện gì, tôi tới đây.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Hắn vốn có thể dùng hỏa thiêu chết Lâm Thiên Nam, nếu Lâm Thiên Nam nói vị trí của Phong Thiên Chi Địa, vậy không thể giết Lâm Thiên Nam như vậy.
Hắn vươn một ngón ra, một đạo quang bay từ ngón tay hắn ra, trực tiếp chiếu lên mi tâm Lâm Thiên Nam, chỗ mi tâm Lâm Thiên Nam xuất hiện thêm một lỗ máu.
Lỗ máu, một giọt huyết dịch bay ra, phát ra âm thanh giống như Lâm Thiên Nam đang vô cùng hoảng sợ.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?
- Tôi chỉ muốn anh chết càng thêm giá trị một chút.
Tay còn lại của Mạc Phàm vươn ra, Hồng Liên hấp thu huyết liên trên bầu trời không còn rơi vào tay hắn.
- Đi đi, ngoại trừ giọt máu kia, toàn bộ đều là của ngươi.
Mạc Phàm nói với Hồng Liên trong tay.
Hồng Liên phát ra tiếng bùm bùm, trực tiếp bay vào bên trong cột sáng có Lâm Thiên Nam, đâm về phía anh ta.
Bên trong màn hào quang, mặt Lâm Thiên Nam xám như tro tàn.
Trong ba thứ của Mạc Phàm, Phật quang, hỏa diễm này, còn cả Hồng Liên của Mạc Phàm nữa, anh ta sợ nhất là Hồng Liên.
- Mạc Phàm, cậu là ma quỷ.
Lâm Thiên Nam quát.
Mạc Phàm không thèm để ý tới Lâm Thiên Nam, Hồng Liên lóe lên quang ảnh, không ngừng đâm vào người Lâm Thiên Nam.
Mỗi lần Hồng Liên đâm vào Lâm Thiên Nam, sẽ hấp thu một phần khí tức của anh ta.
Lâm Thiên Nam giống như gặp quỷ, tiếng kêu thê lương không ngừng phát ra từ miệng anh ta.
Chỉ trong phút chốc, Lâm Thiên Nam chỉ còn lại quang ảnh màu trắng, khí tức trên người còn không bằng người bình thường, thậm chí sức lực mắng chửi cũng không có, đôi mắt hung ác trừng Mạc Phàm, giống như muốn ăn thịt người.Hồng Liên không cảm nhận được khí tức huyết thần trên người Lâm Thiên Nam, thì quay xung quanh Lâm Thiên Nam mấy vòng, không có một chút hứng thú rời đi, trở về bên cạnh Mạc Phàm.
Mạc Phàm vươn một tay ra, một tảng đá huyết sắc phá thể mà ra trong ngực Lâm Thiên Nam, bay vào tay Mạc Phàm.
Tảng đá huyết sắc này vừa tới tay Mạc Phàm, Hồng Liên lập tức bay tới với vẻ đầy hứng thú.
- Không thể cho ngươi thứ này được.
Mạc Phàm vỗ Hồng Liên nói.
Đây là ngọn nguồn của Lâm Thiên Nam, dựa vào thứ này hắn có thể diệt tất cả Huyết Ma bị Lâm Thiên Nam xâm nhiễm.
Lâm Thiên Nam chết, không diệt trừ những người này sẽ thành tai họa, không thể để Hồng Liên hấp thu.
Hồng Liên cọ vài cái lên người Mạc Phàm, rồi bay sang một bên.
Mạc Phàm ném tảng đá lên không trung, một chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Đốt!
Liên hỏa lam văn kim sắc nhanh chóng nhỏ lại, biến mất bên trong tảng đá màu đỏ.
Liên hoa hỏa diễm này vừa biến mất vào trong tảng đá màu đỏ, tảng đá màu đỏ biến mất trong hư không.
Nhưng ở chỗ tất cả những người bị xâm nhiễm Huyết Độc, một liên hoa lam văn kim sắc xuất hiện xung quanh bọn họ, lặng yên không tiếng động nuốt hết những người này.
Trong lúc này, có không biết bao nhiêu người biến mất bên trong liên hoa.
Lâm Thiên Nam cảm nhận được lực lượng của mình nhanh chóng biến mất, hung quang trong mắt càng tăng lên.
- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại.
Lâm Thiên Nam nghiến răng nói.
Anh ta từng gặp không ít người tàn nhẫn, nhưng Mạc Phàm tuyệt đối là người đầu tiên.
Mạc Phàm vốn có thể giết anh ta, nhưng không chỉ phế tu vi của anh ta, còn giết tất cả Huyết Nô của anh ta nữa.
- Bây giờ anh có thể đi chết đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Lâm Thiên Nam vốn có thể chết thống khoái, nhưng Lâm Thiên Nam lại muốn đối nghịch với hắn, vậy hắn không thể khiến Lâm Thiên Nam chết quá lãng phí.
Huyết thần lực của anh ta trở thành chất dinh dưỡng của Hồng Liên, Huyết Đan căn nguyên trong cơ thể anh ta cũng thành công cụ diệt tất cả Huyết Ma, sau khi anh ta chết cũng không đơn giản như vậy.
Ý niệm của hắn vừa động, Phập quang màu vàng lóe lên trên người hắn, Phật quang bao phủ cơ thể trong suốt của Lâm Thiên Nam, chỉ còn lại giọt máu kia của anh ta.
Một tinh vực khác to hơn mấy cái khác xuất hiện, một đạo quang chiếu lên người Mạc Phàm.
Từng viên hắc cầu xuất hiện quanh người Mạc Phàm, số lượng từ 66 lên tới 99, khí tức trên người Mạc Phàm cũng đến tình hình tuyệt vô cận hữu.
Ở phía sau hắn, linh khí dao động ngưng tụ thành một lưu ly như liên hoa.
Xung quanh cho dù là ai nhìn Mạc Phàm lúc này, cũng không ngừng nuốt nước bọt.
Khí tức trên người Mạc Phàm khiến bọn họ có một loại cảm giác, chỉ cần Mạc Phàm cử động ngón tay, có thể bóp ch ết bọn họ.
- Mạc Phàm, cậu có dám thả chút Huyết Thần này của tôi không?
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thiên Nam vang lên trong giọt máu.
Mạc Phàm không thèm nhìn Lâm Thiên Nam, ý niệm vừa động, Phật quang lóe lên, giọt máu còn lại kia cũng lập tức hóa thành tro tàn, Lâm Thiên Nam tử vong hoàn toàn.
Mạc Phàm dời mắt nhìn Phượng Hoàng trên bầu trời.
- Người bà muốn dựa vào chết rồi, bây giờ bà muốn chọn thế nào?