Hắn kiểm tra thân thể mình, ảnh hưởng khi sử dụng Tinh Phệ sản sinh ra đã biến mất.
Ở chỗ Linh Đài, lúc trước Đạo Cơ hình tháp chỉ có bốn tầng, bây giờ đã biến thành chín tầng, hình thành một bảo tháp lưu ly đầy đủ, ánh sáng màu tím lượn lờ, vô cùng rực rỡ.
- Trúc Cơ hậu kỳ, thành công.
Mạc Phàm cười nói.
Hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một hỏa kiếm một lôi kiếm xuất hiện trong hai tay hắn.
Sức nóng của hỏa kiếm bức người, lôi kiếm chấn động khiến da đầu người ta run lên.
Hắn hiện giờ lại gặp Vu Thiếu Huyền, hoàn toàn không cần sử dụng Tinh Phệ cũng có thể gi ết chết anh ta.
Ý niệm của hắn khẽ động, cất hai thanh pháp kiếm đi, lấy Linh Cốt Châm Tiên Thiên còn lại trong nhẫn ra.
Nhân cơ hội này, hoàn thành nốt Thứ Cốt Châm lần hai đi?
Thứ Cốt Châm lần hai mất gần ba ngày, sau khi hoàn thành Thứ Cốt Châm xong về Đông Hải cũng không muộn.
Hắn mới lấy Linh Cốt Châm Tiên Thiên ra, bỗng nhiên nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng.
Một giọng nói mang theo nức nỏ nổ tung trong Thức Hải.
- Anh, cứu mạng!
Giọng nói này rất quen thuộc, ngoại trừ Tiểu Vũ ra thì còn có thể là ai?
Những lời này vừa vang lên, hàn khí lấy Mạc Phàm làm trung tâm, dập dờn tỏa ra xung quanh.
“Vù vù!” Lửa trên cây đuốc như gặp phải gió lạnh, trong chớp mắt ngọn lửa thu nhỏ lại không chỉ một lần, mấy cây đuốc còn tắt đi.
- Muốn chết!
Trong mắt Mạc Phàm nở rộ ánh sáng lạnh, giọng điệu như lợi kiếm hàn băng.
Hắn cất Linh Cốt Châm Tiên Thiên đi, lấy Bạch Ngọc Kiếm ra.
Hắn ném Bạch Ngọc Kiếm về phía không trung, Bạch Ngọc Kiếm như tinh linh trôi nổi xung quanh hắn, kiếm khí lành lạnh xuất hiện trên thân kiếm, bảo vệ Mạc Phàm.
Làm xong những chuyện này, hai mắt Mạc Phàm nhắm nghiền.
Chú ngữ khó hiểu phối hợp với pháp ấn phức tạp không ngừng đánh ra.
Theo một đám thủ ấn bay ra, bay vào trong cơ thể hắn, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ trên người hắn càng ngày càng yếu.
Từ lúc bắt đầu khí như khói báo động, dần dần biến thành như tơ nhện, cuối cùng giống như một người chết, nếu không cảm nhận cẩn thận, căn bản không cảm nhận được Mạc Phàm còn sống.
…
Lúc này, ở cửa biệt thự số 9.
Nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Vũ, Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh cười khinh thường.
Nếu kêu một tiếng cứu mạng, sẽ có người đến cứu bọn họ, thế giới này sẽ thật sự điên rồi.
- Tiểu cô nương, nếu thật sự có người dám tới cứu các người, tôi lập tức tha cho hai lão già này, nếu không có, hai người bọn họ chỉ có thể chết rồi.
Thiên Thành Diệt cười mỉa nói.
Tay ông ta khẽ động, bàn tay hình tảng đá nắm chặt theo, “răng rắc” tiếng xương gãy lại vang lên, huyết dịch tràn ra từ miệng hai người, hai lão gia tử muốn nói gì đó, nhưng miệng vừa mở ra, máu tươi trong cổ họng rót vào, không phát ra được tiếng.
Cha Mạc Phàm nghiến chặt răng, quả đấm vang lên răng rắc.
Ông chỉ do dự một lát, nắm lấy bả vai Tiểu Vũ, lau nước mắt trên mặt cô.
- Tiểu Vũ con phải nghe lời, ở yên trong này, nhất định không được ra ngoài, cha ra ngoài cứu hai ông nội, có nghe thấy không!
- Dạ!
Tiểu Vũ nức nở gật đầu, nước mắt rơi như mưa.
Vẻ mặt cha Mạc Phàm nghiêm nghị, xoay người ra khỏi biệt thự.
Tần Quỳnh và Lạc Phi thấy cha Mạc Phàm đi ra, mắt mở to, lộ ra vẻ phẫn nộ.
Lúc này đi ra, không phải muốn chết thì là gì, hai người bọn họ chết còn chưa đủ sao?
- Thực xin lỗi, lão gia tử, tôi không có tu vi gì, nhưng không muốn cả đời làm đào binh.
Cha Mạc Phàm cúi đầu với Tần Quỳnh và Lạc Phi, lạnh lùng dời mắt nhìn Thiên Thành Diệt.
- Thiên Thành Diệt, ông thả hai vị tướng quân ra đi, người Thanh Bang ông là do Mạc Phàm con tôi giết, người ông muốn tìm là con tôi, không phải ông muốn chiến với con tôi một trận sao, giết tôi, thả hai vị tướng quân, ông sẽ nhanh chóng được như ý nguyện.
- Hửm?
Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Từ khi ông ta thành danh tới nay, rất ít con kiến dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Nhưng con kiến này không ở trong trận pháp tham sống sợ chết, dám ra đây chịu chết, tình nghĩa quan trọng như vậy sao?
- Cậu tin có người tới cứu các người sao?
Thiên Thành Diệt giống như không sốt ruột g iết chết cha Mạc Phàm, cười hỏi.
- Chắc chắn là có, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cha Mạc Phàm nói chắc chắn như đinh đóng cột, trên mặt không có chút sợ hãi.
Tuy Tiểu Phàm còn chưa quay về, nhưng bọn họ đã nhận được tin Vu Thần Giáo bị diệt, không lâu sau Tiểu Phàm sẽ quay về thôi.
Chỉ cần Tiểu Phàm quay về, diệt Vu Thần Giáo, còn không diệt được Ma Vương Sát Nhân này sao?
- Cậu rất tin tưởng con trai mình nhỉ.
- Hổ phụ vô khuyển tử.
- Hổ phụ? Chỉ dựa vào hai chữ này, còn chưa đủ nói điều kiện với tôi, hơn nữa tôi giết tất cả những người ở đây, con trai Mạc Phàm cậu càng vội vàng tới tìm tôi hơn?
Thiên Thành Diệt cười mỉa nói.
Hai mắt ông ta nheo lại, tàn nhẫn xuất hiện trong mắt.
- Ông!
Cha Mạc Phàm nhíu mày, hai mắt như sắp phun lửa.
- Cho nên cậu đã đi ra, cũng chết luôn đi, khởi!
Thiên Thành Diệt khẽ quát.
Tảng đá hình bàn tay chui từ dưới chân cha Mạc Phàm ra, còn chưa nắm lấy người cha Mạc Phàm, một bóng dáng chớp lóe, đẩy cha Mạc Phàm ra.
Tảng đá hình bàn tay nắm chặt lấy bóng người kia, giơ lên trên cao, người này đúng là A Hào.
Thực lực của A Hào còn không bằng Tần Quỳnh và Lạc Phi, bị tảng đá hình bàn tay nắm lấy, máu tươi lập tức tràn ra từ khóe miệng.
- A Hào!
Cha Mạc Phàm nhíu mày, lo lắng kêu lên.
- Ha ha, Mạc tiên sinh, không chỉ ông không muốn cả đời làm đào binh, A Hào tôi cũng không muốn.
Mặt A Hào giật giật liên tục, chịu đựng đau nhức toàn thân cười nói, tươi cười sáng lạn như hoa.
- Cậu…
Cơ thể cha Mạc Phàm chấn động run rẩy liên tục.
Trong lòng ông cảm thấy không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng, vô lực.
- Oa, trong biệt thự này đúng là nhiều người không sợ chết, các người nghĩ rằng bươm bướm có thể dập tắt lửa sao?Thiên Thành Diệt lắc đầu cười.
Ở trong mắt ông ta, cảnh này giống như một truyện cười.
Tay ông ta khẽ cử động, một tảng đá hình tay khác chui từ đất ra, vồ lấy cha Mạc Phàm.
Nếu đã liều mạng như vậy, vậy thì chết cả đi.
- Thiên Thành Diệt, ông đủ rồi đó!
Vân Thiên Không nổi giận thét lên một tiếng, đi từ trong biệt thự ra, dưới chân giống như giẫm xuống mây trôi, chỉ nhoáng lên một cái, mang theo cha Mạc Phàm né sang một bên.
- Tiên Thiên Tông Sư đi ra, ông cũng ở lại đi, không phải Mạc Phàm được xưng là thần y Đông Hải sao, xem cậu ta cứu các người thế nào.
Thiên Thành Diệt khẽ nhếch miệng, vẫn khoan thai như trước.
Vân Thiên Không thầm kêu không hay, dưới chân khẽ động muốn mang cha Mạc Phàm rời đi.
- Còn muốn chạy, ở trước mặt tôi, ông không có tư cách chạy trốn.
Thiên Thành Diệt hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh về phía không trung.
Một quyền đơn giản, không thấy bất luận quyền kình gì.
Nhưng mà.
“Rầm” một tiếng, không khí chấn động, giống như một quả bom nổ mạnh trong không trung.
“Phốc!” Vân Thiên Không bị trúng một đòn nghiêm trọng, máu tươi phun ra, thân thể bị kiềm hãm theo.
Hai tảng đá hình bàn tay chui từ trong đất ra, nắm lấy cha Mạc Phàm và Vân Thiên Không.
Năm tảng đá hình bàn tay nắm lấy năm người giơ lên cao.
Cửa biệt thự giống như pháp trường, sinh và tử, toàn bộ do Thiên Thành Diệt nắm giữ trong tay.
Thiên Thành Diệt không trực tiếp giế t chết năm người này, mà đi đến cửa biệt thự.
- Nha đầu, bây giờ cô còn cảm thấy có người sẽ tới cứu cô không?
- Sẽ, anh tôi từng nói rồi, anh ấy nhất định sẽ đến.
Hai mắt Tiểu Vũ nén lệ quang, trong đáy mắt giống như có ngọn lửa chuyển động, bộ dạng rất nghiêm túc.
Mạc Phàm chưa từng lừa gạt cô, anh nhất định sẽ đến.
- Cậu ta đến thế nào đây, cậu ta có nói với cô không, bay tới, hay là đi tới, nếu cậu ta không tới, cha chú ông nội cô đều phải chết.
Thiên Thành Diệt cười mỉa nói.
Năm ngón tay ông ta muốn nắm chặt, một giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền từ người Tiểu Vũ ra.
- Tôi sẽ dùng biện pháp ông thiên sinh vạn thế cũng không tưởng tượng được tới.
Từng câu từng chữ như châu ngọc rơi xuống, thanh thế như lợi kiếm hàn băng.
Xung quanh lập tức như rơi xuống hầm băng.