- Các người muốn thế nào?
Bọn họ muốn vào ăn cơm, đám người này không cho, bọn họ muốn đổi nhà hàng khác, đám người này còn đi ra ngăn cản.
- Nếu đã đến trước cửa Fuma chúng tôi, thì thành khách của chúng tôi, sao có thể để các người đến nhà hàng cấp bậc này ăn, các vị muốn đến nhà hàng khác, thì chọn bất kỳ ngoại trừ Lưu Niên.
Xăng pha nhớt thấp cười nói, giống như nói thật.
- Không cần đi, trước cửa đều có tấm bảng như vậy.
Ngao Thiên phóng thần thức, trầm giọng nói.
- Chú xấu xa này, chú đang đùa chúng tôi à?
Tiểu Vũ bĩu môi, tức giận nói.
Bị gọi là chú hư hỏng, xăng pha nhớt cũng không tức giận, trái lại còn cười đắc ý.
- Thân phận mọi người tôn quý như vậy, sao tôi dám đùa giỡn mọi người, nếu mọi người muốn đến nhà hàng đó, tôi cũng không ngăn cản, dù sao khách hàng là thượng đế, thượng đế muốn đi đâu thì có thể đi đó, nhưng tốt nhất là các người nên suy nghĩ xem có nên đến nhà hàng đó ăn hay không.
Xăng pha nhớt này nói xong, một người khác lật ngược tấm biển lại.
Những chữ khác lại xuất hiện trên tấm bảng.
“Hai họ Mạc, Bạch, nếu đến nhà hàng Fuma thì không thể rời đi, nếu không tất có huyết quang tai ương.
Huyết quang tai ương là dùng thuốc nhuộm màu đỏ như máu viết, rõ ràng chỉ có bốn chữ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta không thoải mái, giống như chỉ cần bọn họ rời đi, sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sắc mặt đám Tiểu Vũ đều khó coi, ngay cả trong mắt Tiểu Tuyết cũng lộ ra sắc bén.
- Các người…
- Chú Long Vương, đây là nguyền rủa sao?
Tiểu Vũ ngẩng đầu hỏi.
Ngao Thiên gật đầu, đừng nhìn chỉ có mấy chữ, nhưng đúng là nguyền rủa, còn là nguyền rủa không đơn giản.
Ông ta là Ma Long Chi Thể, có sức chống cự rất mạnh với nguyền rủa, nguyền rủa này không làm gì được ông ta, nhưng đủ để đối phó những người khác.
Chỉ cần bọn họ vừa rời đi, thật sự sẽ huyết quang tai ương như nguyền rủa.
- Ai phái các người tới, nếu cố ý giữ chúng tôi ở lại, vậy xuất hiện đi, đừng quanh co lòng vòng nữa?
Ngao Thiên lạnh giọng hỏi.
Nguyền rủa này chỉ có mấy chữ, thủ pháp lại vô cùng cao minh, không phải vai phụ 730 này có thể viết được.
- Mấy vị không hổ là người có thân phận cao quý, liếc nhìn một cái đã nhìn ra, đây là tam thiếu gia nhà chúng tôi mời một vị trưởng bối viết, hẳn là có thể lọt vào pháp nhãn của Long Vương đại nhân nhỉ.
Xăng pha nhớt thấp cười đắc ý nói.
- Có thể sử dụng thuật nguyền rủa đến nước này, quả thật rất lợi hại.
Ngao Thiên nói.
Nguyền rủa có danh hiệu là Thuật Pháp Chi Độc, một khi bị gieo xuống không chỉ khó có thể ngăn cản, còn rất khó giải trừ, có một số người trúng nguyền rủa đời đời kiếp kiếp, thậm chí còn truyền theo huyết thống, bất tử bất diệt.
Nhưng vì ác độc của nguyền rủa, thi triển nguyền rủa cũng rất phiền phức, không chỉ cần chú, pháp, ấn, môi giới, bình thường còn cần nghi thức chính quy.
Có thể viết nguyền rủa thì có tác dụng, đây là lần đầu tiên ông ta gặp, quả thật không đơn giản.
- Xem ra Long Vương đại nhân bị giam hơn một ngàn năm, đã hoàn toàn yếu đi, nguyền rủa như vậy đã khiến Long Vương nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng mà khôn sao, lần này mấy vị có thể thành thật ở đây, người tam thiếu gia chúng tôi đợi không phải mọi người, tam thiếu gia chúng tôi đang đợi Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đến đây tất nhiên mọi người có thể nhìn thấy thiếu gia nhà chúng tôi.
Xăng pha nhớt cười khinh thường nói.
Nguyền rủa là bảng hiệu của gia tộc bọn họ, thế gia Nhật quốc không ai không biết.
Ngao Thiên nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Ông ta mới thoát khỏi Tỏa Long Tỉnh, lần lượt bị Mạc Phàm và Abe Seimei đánh bại, đến Nhật quốc thiếu chút nữa lại bị một đám tiểu tử Trúc Cơ kỳ bắt, đã sớm kìm nén đầy bụng lửa giận, hiện giờ lại có một tiểu tử dám nói chuyện với ông ta như vậy.
- Tiểu tử, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không, cậu cảm thấy thứ này có thể giam được tôi à, có tin bây giờ lão phu giết cậu không.
Hai tên xăng pha nhớt kia nhìn nhau cười, giống như không sợ hãi.
- Long Vương giết chúng tôi cũng không sao, thậm chí không cần Long Vương ra tay, chính chúng tôi tự sát là được, nhưng Long Vương đại nhân phải suy nghĩ kỹ càng, nếu chúng tôi chết, cho dù ông không sao, nhưng vì kích động của Long Vương mà khiến Mạc tiểu thư, Bạch tiểu thư bên cạnh ông bị thương, đợi Mạc tiên sinh đến đây, Mạc tiên sinh sẽ thu thập ông thế nào, Long Vương đại nhân nên suy nghĩ thật kỹ.
Hai tên xăng pha nhớt như rất hiểu đám Ngao Thiên, cười mỉa nói.
- Cậu!
Ngao Thiên nắm chặt tay vang lên “răng rắc”, một cơn gió lạnh thổi từ người ông ta ra, lan ra xung quanh.
Ông ta đường đường là Long Vương, chưa từng tức giận như vậy.
Mạc Phàm có thể chế phục ông ta vì thực lực của Mạc Phàm kinh người, ông ta không nói.Hai người này cũng khiến ông ta không có lực đánh trả, chỉ dựa vào uy hiếp ông ta.
Khi cơn gió lạnh xuất hiện, không ít người ở gần đó nhìn về phía này.
- Đám người này có chuyện gì thế, vì sao lại chắn trước cửa nhà hàng Fuma?
- Hẳn là người Hoa Hạ họ Mạc hay họ Bạch đắc tội người nhà Fuma?
Có người giải thích.
- Đám người này sắp gặp phiền phức rồi.
Một người khác lắc đầu nói.
Người gia tộc Fuma ngoại trừ có danh xưng nguyền rủa ra, cũng đều có tiếng là kẻ điên.
Chuyện nhà Fuma làm, cho dù liều mạng một mất một còn cũng phải đạt được.
Lúc trước có một thiếu gia nhà Fuma nhìn trúngmột nữ minh tinh mới nổi, nhưng nữ minh tinh này không có cảm giác với người nhà Fuma, từ chối lời thổ lộ của người đó.
Người nhà Fuma này không tiếp tục thổ lộ nữa, nhưng ngày nữ minh tinh kết hôn trao nhẫn cho nhau, vị hôn phu của cô ta chết.
Một người thì không sao, trong 10 năm kế tiếp, mỗi một vị hôn phu đều chết trong ngày kết hôn, trong đó có một nam diễn viên sắm vai vị hôn phu của nữ minh tinh khi quay phim.
Nữ minh tinh biết được chân tướng mọi chuyện, vô cùng bi thương lựa chọn tự sát.
Nhưng thiếu gia nhà Fuma vẫn không bỏ qua như cũ, anh ta mời Âm Dương Sư bắt linh hồn nữ minh tinh này, thành Quỷ Phó của anh ta.
Chuyện như vậy không hiếm có ở nhà Fuma, cho nên ở Nhật quốc không ai nguyện ý trêu chọc nhà Fuma.
Mỗi một người trêu chọc nhà Fuma, cho đến bây giờ đều không có kết cục tốt.
Không ít người nhìn đám Tiểu Vũ, lắc đầu thở dài rời đi, đương nhiên cũng có không ít người đến xem, ở bên cạnh khoa tay múa chân.
Tiểu Vũ thấy Long Vương giận dữ, vội vàng kéo áo Long Vương.
- Chú Long Vương, chú đừng để ý đến hai người xấu này, bọn họ không xứng để chú ra tay, đợi anh cháu đến đây, xem bọn họ còn cười nổi không.
Long Vương được Tiểu Vũ khuyên như vậy, lúc này tâm tình mới tốt hơn một chút, cơn giận tiêu tan, ông ta lạnh lùng liếc hai người một cái rồi lùi sang một bên.
- Mấy vị đợi ở cửa vô ích, hay là gọi vài món hưởng dụng ở cửa, tôi nói này, có vẻ tôi có khuynh hướng…
Người đàn ông cao hơn cười nói.
Anh ta còn chưa nói xong, thì dừng lại vì cổ như bị người ta nắm chặt.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền từ cửa sổ đến.
- Có vẻ anh có khuynh hướng chết!