Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Phong Nhạc nheo mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, lông mày nhíu lại, buông lỏng đệ tử Hoàng gia kia ra, vô cùng tức giận nhìn chằm chằm người thanh niên này.  

- Tiêu Dật Trần, anh dám tới nơi này sao?  

Nhà Tiêu Dật Trần buôn bán dược liệu nhiều thế hệ, rất nổi tiếng ở Hoa Bắc và gần thủ đô, thực lực ngang bằng Mộc gia bọn họ.  

Bởi vì Mộc gia bọn họ làm buôn bán về chữa bệnh, có lui tới với Tiêu gia, khó trách xung đột va chạm.  

Trong hội giao dịch năm trước, anh ta đoạt được Hoàng Tinh trăm năm từ tay Tiêu Dật Trần.  

Tiêu Dật Trần vì khối Hoàng Tinh này ghi hận anh ta trong lòng, dùng thân phận thiếu phu nhân của Tiêu gia tán bạn gái anh ta.  

Sau khi Tiêu Dật Trần ngủ xong hôm sau ném cho thuộc hạ, còn gửi đoạn video clip thiếu nhi không nên xem cho anh ta.  

Lúc ấy anh ta vô cùng tức giận, thiếu chút nữa thuê người giết Tiêu Dật Trần.  

Tiêu Dật Trần nhìn thoáng qua mấy người mặc trang phục luyện võ đứng sau anh ta, sờ sờ mũi, cười thoải mái.  

- Đây không phải là hội giao dịch Mộc gia các anh tổ chức, vì sao tôi không thể tới, trái lại lá gan của anh không nhỏ đâu, tôi nghe nói anh khiến Hoàng Thiếu Thiên chết ở Đông Hải, còn dám ra tay với người hầu của Hoàng gia ở Hoàng gia, tôi thấy anh không muốn sống về Mộc gia nữa rồi.  

“Hừ!” Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trầm xuống, không để ý đến Tiêu Dật Trần.  

Quả thật vừa rồi anh ta quá kích động, kết cục đắc tội Hoàng gia, anh ta là người hiểu rõ nhất.  

Nếu Mạc Phàm có thể diệt Hoàng gia, giết sạch Hoàng gia là tốt nhất, nếu không giết được, anh ta cũng gặp tai họa rồi.  

Khả năng sau, theo ý anh ta không nhỏ đâu.  

Đệ tử Hoàng gia kia chỉnh quần áo, cười cung kính với Tiêu Dật Trần.  

- Cảm ơn Tiêu thiếu khuyên bảo.  

- Nhấc tay chi lao, không đáng nhắc tới.  

Tiêu Dật Trần khoát tay nói.  

- Tiêu thiếu tới tham gia liên hoan đúng không, mời vào trong, vị trí của anh đã sớm giữ cho anh rồi.  

Đệ tử Hoàng gia này cung kính làm tư thế mời.  

Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, quả đấm nắm chặt vang lên tiếng răng rắc.  

- Không phải anh nói bên trong không còn chỗ rồi sao?  

- Là không còn chỗ cho Mộc thiếu và Phạm công tử, nhưng sao có thể thiếu vị trí của Tiêu thiếu được?  

Đệ tử Hoàng gia không kiêng nể gì nói, lại nói với Tiêu Dật Trần:  

- Tiêu thiếu, mời vào trong.  

Tiêu Dật Trần nhướn mày, thấy vẻ mặt Mộc Phong Nhạc âm u, mỉm cười nói:  

- Hóa ra Mộc thiếu tức giận là vì không còn chỗ, hay là như vậy đi, tôi tặng cho anh một vị trí, chuyện tôi ngủ với bạn gái anh lúc trước, chúng ta xóa bỏ nhé?  

Tiêu Dật Trần không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này mắt Mộc Phong Nhạc muốn phun lửa, xuất hiện sát ý.  

- Có gan anh lặp lại lời vừa rồi lần nữa?  

Anh ta tự nhận mình không phải là người tốt, nhưng thật lòng với bạn gái, nếu không xảy ra chuyện đó, có khả năng bọn họ đã kết hôn rồi.  

- Ô ô, Mộc thiếu tức giận, xem ra anh không định hòa giải với tôi, đúng lúc tôi cũng nghĩ như vậy.  

Tiêu Dật Trần không sợ hãi, cười trêu tức nói.  

Mộc Phong Nhạc đoạt khối Hoàng Tinh của anh ta, anh ta ngủ với bạn gái của Mộc Phong Nhạc, anh tới tôi đi, công bằng công chính, anh ta lại không sai, vì sao phải hòa giải?  

Huống chi không biết ngày mai Mộc Phong Nhạc còn sống hay không.  

Anh ta cười khẽ, đi vào trong nhà hàng với mấy tên thuộc hạ vây quanh.  

Một chân anh ta mới bước vào nhà hàng, lại quay đầu, cười liếc mắt nhìn Mạc Phàm.  

- Phạm công tử đúng không, bàn của tôi còn chỗ trống, cậu có nể mặt đi vào cùng tôi hay không?  

Nếu muốn trêu đùa Mộc Phong Nhạc, vậy phải đùa giỡn Mộc Phong Nhạc sơn cùng thủy tận mới vui.  

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc ngẩn ra, lửa giận trong mắt lại dâng thêm vài phần, nhưng không có biện pháp, Mạc Phàm không phải là người anh ta có thể thao túng.  

Đệ tử Hoàng gia thấy Tiêu Dật Trần vươn cành ô – liu ra với Mạc Phàm, một tên béo hơn vội mở miệng nhắc nhở.  

- Phạm công tử, cậu không nghe thấy sao, Tiêu thiếu dẫn cậu vào trong đó, còn không nhanh cảm ơn Tiêu thiếu rồi vào với anh ấy, cậu đi theo Mộc thiếu, không biết lúc nào mới được ăn cơm đâu.  

Anh ta đã biết lai lịch của Mạc Phàm, một gia tộc vô danh làm ăn buôn bán nhỏ, tới nơi này tham gia hội giao dịch, không phải là tới thấy người sag bắt quàng làm họ sao.  

Tiêu Dật Trần vì muốn làm Mộc Phong Nhạc mất mặt, mượn sức Mạc Phàm, chuyện này đối với Mạc Phàm mà nói tuyệt đối là một cơ hội.  

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi:  

- Anh đang nói chuyện với tôi sao?  

Bị gọi là Phạm công tử, hắn thật sự không thích ứng, có cảm giác như làm người khác.  

- Chắc nơi này không có Phạm công tử thứ hai đâu, thế nào, Phạm công tử, không chịu cho Tiêu Dật Trần tôi mặt mũi sao?  

Tiêu Dật Trần hơi bất mãn nói.  

Tiêu Dật Trần anh ta là ai chứ, có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường với anh ta, có bao nhiêu đệ tử thế gia muốn bám víu vào anh ta nữa.  

Anh ta muốn dẫn Mạc Phàm đi vào, hoàn toàn là ôm tâm tư trêu chọc Mộc Phong Nhạc, nếu không anh ta đã không thèm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

Mạc Phàm còn giả ngu trước mặt anh ta, đúng là buồn cười.  

ể- Chỉ sợ anh không có mặt mũi lớn như vậy, bảo tôi nể mặt anh.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Tất nhiên là hắn biết Tiêu gia, long đầu về dược liệu, hơn 50% dược liệu ở Hoa Hạ từ Tiêu gia mà ra.  

Xưởng dược nhà bọn họ làm buôn bán thuốc, hắn cũng hiểu biết một chút về những chuyện này.  

Nhưng mặt mũi Tiêu gia còn chưa đủ lớn.  

Những lời này vừa vang lên, gần như mọi người ở cửa nhà hàng khiếp sợ.  

Hai đệ tử Hoàng gia cười lạnh lùng, Phạm gia đúng là nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả Tiêu Dật Trần Tiêu thiếu gia cũng không biết.  

Một cơ hội tốt như thế, không chỉ lãng phí vô ích, có khi sau này Phạm gia còn gặp tai họa, dám làm Tiêu Dật Trần mất mặt.  

Vài thuộc hạ bên cạnh Tiêu Dật Trần cười khinh thường.  

Mặt mũi của Tiêu thiếu bọn họ không đủ lớn, khẩu khí của tiểu tử này thực không nhỏ.  

- Được lắm, vậy cậu ở bên ngoài đợi xem, có cơ hội chúng ta lại tâm sự.  

Sắc mặt Tiêu Dật Trần hơi trầm xuống, lập tức khôi phục bình thường, liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy thâm ý một cái, đi vào trong.  

Một tiểu tử gia tộc vô danh, vậy mà dám làm anh ta mất mặt, đợi hội giao dịch kết thúc, xem anh ta thu thập thế nào.  

- Chúng ta sẽ có cơ hội nói chuyện.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Đám Tiêu Dật Trần mới tiến vào, hai đệ tử Hoàng gia híp mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, âm dương quái khí nói:  

- Vừa rồi Phạm công tử đúng là rất trượng nghĩa, vậy mà vì Mộc thiếu ngay cả mặt mũi Tiêu thiếu cũng không cho, nếu tôi là cậu, tôi sẽ lập tức đi tìm Tiêu thiếu quỳ xuống xin lỗi, nếu không chỉ sợ Phạm công tử sẽ hối hận cả đời.  

Đầu năm nay trượng nghĩa có tác dụng rắm gì, đắc tội Tiêu thiếu sẽ không có trái cây ngon để ăn.  

- Tôi không biết tôi có hối hận hay không, nhưng tôi biết hai người nhất định sẽ hối hận vì chuyện hôm nay.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hôm nay hai người này luôn đâm sau lưng hắn, thực sự nghĩ Mạc Phàm hắn không giết người sao?  

Hai đệ tử Hoàng gia nhíu mày, lắc đầu cười.  

- Khẩu khí của Phạm công tử càng lúc càng lớn, trái lại cậu để chúng tôi nhìn xem, vì sao chúng tôi lại hối hận?  

Một người trong đó vênh mặt nói.  

Nơi này là địa bàn của Hoàng gia bọn họ, cho dù bọn họ là hạ nhân của Hoàng gia, nhưng không phải ai cũng có thể ra tay với bọn họ được.  

Tới tham gia hội giao dịch có người làm được, nhưng không phải là Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK