- Không hay rồi, chúng ta bị lừa, mau rời đi.
Hiên Viên Thai nổi giận thét lên, nhoáng một cái liền đến cửa sổ gác chuông.
Năm ngón tay ông ta nắm chặt, khí kình màu trắng như rắn tụ tập trên quả đấm của ông ta.
- Mở cho tôi!
Một quyền đánh mạnh về phía cửa sổ.
“Rầm!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, kim quang lóe lên một thước, chắn trước quả đấm của Hiên Viên Thai, kim quang bị hãm sâu xuống gần tấc, nhưng không tổn hao gì.
Sắc mặt Hiên Viên Thai thay đổi, không có đắc ý chỉ có âm trầm.
Ông ta định hố Mạc Phàm một phen, ai biết lừa gạt mình vào trong.
- Thần Điện chết tiệt!
Tiếng kêu như hổ gầm vang vọng trong giáo đường.
- Ác linh, đây là tình huống gì thế?
Trong gác chuông đám Mạc Phàm đang ở, Long Nhược Tuyết chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn.
Trong gác chuông không có nhân viên Thần Điện cử hành nghi thức, chỉ có sáu bóng đen nhanh chóng ngưng thực trên Lục Giác Tinh Mang loại nhỏ.
Sáu bóng đen này mặc hắc y liền mũ, cánh tay trắng bệch như người chết, trên người còn xích sắt đầy phù văn, như tội nhân.
Khuôn mặt ẩn giấu trong mũ, cầm lưỡi hái trong tay, loan đao và vũ khí, trên người mỗi người đều có hắc khí khiến người ta không rét mà run, rõ ràng không giống nhân viên Thần Điện.
Bóng đen nhìn thấy 7 người Mạc Phàm, trên người vang lên âm thanh răng rắc, đi về phía đám Mạc Phàm.
- Đây không phải nghi thức hàng lâm mà là nghi thức hàng ma, chúng ta tiến vào cạm bẫy của Thần Điện rồi.
Thỏ Tử thản nhiên nói, rút hai đoản kiếm từ sau lưng ra.
Mỗi người trong tiểu đội Thanh Long ngoại trừ thực lực ra, còn có bản lĩnh khác, y thuật, trận pháp, luyện khí, vân vân, cô là người hiểu biết trận pháp nhất trong tiểu đội Thanh Long.
- Ngoại trừ nghi thức hàng ma, còn có đại hình Phong Ma Ma Pháp Trận, chúng ta muốn chạy cũng không dễ như vậy.
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng lam quang, nhìn thoáng qua không trung, bổ sung thêm một câu.
- Không thể nào?
Long Nhược Tuyết hỏi.
Thỏ Tử nhíu mày, nhắm mắt một lát, lúc này mới mở ra.
- Quả thật là Phong Ma Trận Pháp, giáo đường được chia làm bảy khu vực, nếu vừa rồi chúng ta tản ra, có khả năng gặp nguy hiểm rồi.
Mạc Phàm không nói cô còn không cảm nhận được, vừa rồi cô tra xét rõ ràng một phen, quả thật bọn họ bị nhốt rồi.
Ánh mắt đám Long Nhược Tuyết nhìn về phía Mạc Phàm lại thay đổi, lúc Mạc Phàm đi vào từng nói nghi thức hàng lâm có vấn đề, ai biết thật sự có vấn đề.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Long Nhược Tuyết lo lắng hỏi.
Còn chưa bắt đầu nhiệm vụ, thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng Thần Điện, bọn họ đã rơi vào trong cạm bẫy của Thần Điện trước.
- Nếu muốn rời đi, giết sáu ác quỷ này, tôi sửa trận pháp, các cô có thể rời đi, nếu các cô muốn hoàn thành nhiệm vụ, giết sạch người của Thần Điện ở đây là được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Giọng điệu lạnh nhạt, không để cạm bẫy vào trong mắt.
Theo ý hắn, chỉ cần đủ cường đại, cạm bẫy gì đó đều là bẫy chuột, kẹp chuột còn được, nhưng gặp phải Long, Hổ sẽ bị một cước giẫm nát.
- Cậu chắc chắn cậu có thể phá Phong Ma Đại Trận này không, cho dù có thể phá trận, theo tôi thấy vẫn nên nhanh báo cáo cho Giang tư lệnh thì hơn.
Trong bảy người ngoại trừ Long Nhược Tuyết, Thỏ Tử ra, Hồ Ly một mỹ nữ khác khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nói.
Thần Điện chuẩn bị cạm bẫy tỉ mỉ, muốn dẫn bọn họ chui vào, nếu phá giải được dễ dàng như vậy, Thần Điện không xứng với danh xưng của bọn họ.
Nếu rơi vào bẫy địch, vẫn nên rời đi trước tốt hơn, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không dễ nói chuyện với hội trưởng lão Long Tổ.
Mạc Phàm cười, chỉ là Phong Ma Ma Pháp Trận mà thôi, phá giải có khó sao.
Đừng nói là Ma Pháp Trận này, ngay cả đại trận của Vu Thần Giáo ngàn năm cũng bị hắn phá.
Cho hắn ít thời gian, hắn có thể đổi Phong Ma Trận này thành trận pháp trấn phong nhân viên Thần Điện.
Hắn không giải thích với Hồ Ly, đi thẳng đến Lục Giác Tinh Mang.
Thân thể sáu bóng đen kia sửng sốt, lập tức đi về phía hắn.
Trong đó có một bóng đen cầm lưỡi hái, bỗng nhiên biến thành hắc vụ biến mất không thấy, khi xuất hiện, hắc vụ đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Trong hắc vụ, bóng đen còn chưa lộ ra, lưỡi hái lóe sáng sắc bén đánh về phía Mạc Phàm, tốc độ vô cùng nhanh.
- Cẩn thận, đó là ác linh của Thần Điện, đụng vào sẽ bị thương linh hồn, rất phiền phức.
Long Nhược Tuyết nhắc nhở.
Trong ta cô xuất hiện hai thanh đoản đao, muốn đi qua giúp đỡ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Thần Điện, tất nhiên từng thấy ác linh này.
Nghe nói ác linh này là cao thủ khi còn sống bị Thần Điên đánh chết, thông qua nghi thức gọi về từ địa ngục, vô cùng khó chơi, giết vài lần căn bản không giết được, còn không thể bị đụng vào, gần như tương đương với cao thủ Tiên Thiên có thân thể bất tử.
Vài người khác cũng lấy binh khí ra, di chuyển đến mấy ác linh khác.
- Bọn họ sao?
Mạc Phàm nhìn lướt qua lưỡi hái trong khói đen.
Quả thật thứ này hơi phiền phức, nhưng đúng với những người khác.
Ý niệm của hắn vừa động, ngọn lửa màu cam thiêu đốt hừng hực xuất hiện trong đáy mắt hắn.
- Đốt!
Hắn khẽ quát một tiếng, ngọn lửa màu cam như hai đạo ánh sáng bắn ra, bắn vào hắc vụ.
“Phù!” Lưỡi hái còn chưa chém vào người Mạc Phàm, hắc vụ bốc cháy.
Chỉ trong phút chốc, hắc vụ liền bị ngọn lửa màu cam vây quanh.
“A…” Giống như giọng quỷ đói rống truyền ra.
- Các người cũng đốt đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói, ngọn lửa thiêu đốt trong con ngươi hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua năm ác linh khác.
Ngọn lửa màu cam cháy lên trên người năm ác linh còn lại, chỉ trong phút chốc bị đốt không còn chút dư thừa.
Thứ khó chơi mà Long Nhược Tuyết nói, chỉ là chuyện nhỏ đối với Mạc Phàm.
- Chuyện này…
Vẻ mặt đám Long Nhược Tuyết lập tức sửng sốt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, mãi mà không nói nên lời.
Nhất là Hồ Ly lúc trước từng nghi ngờ Mạc Phàm, sắc mặt lại càng khó coi.
Cô biết vài loại đồng tử thuật, ví dụ như Bạch Đồng Tử của Bạch gia, Thiên Nhãn của Thiên Sư Đạo, Âm Dương Nhãn, nhưng mắt phun lửa vẫn là lần đầu tiên, ngọn lửa còn thiêu cháy được ác linh Tiên Thiên.
Mạc Phàm làm như không thấy biểu cảm của mấy người, đi đến giữa Lục Giác Tinh Mang.
Một tay hắn đặt giữa Lục Giác Tinh Mang, miệng niệm thần chú, một phù văn màu vàng như nước chảy từ cánh tay hắn vào trong Lục Giác Tinh Mang, dọc theo vách tường gác chuông lan tràn phía trên mà đi.
Năm phút trôi qua, trong mắt Mạc Phàm chớp lóe kim quang.
- Khai!
Kim quang Lục Giác Tinh Mang sáng tắt vài cái, lập tức ảm đạm.
Cùng lúc đó, ngọn đèn trên gác chuông cũng tắt đi, Lục Giác Tinh Mang màu vàng trên không giáo đường lập tức mất đi ánh sáng, chỉ còn lại năm góc.
Tay Mạc Phàm dùng lực, mặt đất dưới Lục Giác Tinh Mang bị nghiền nát, trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.Mỗi lần trận pháp trong mỗi gác chuông bị phá hủy, giọng nói âm âm u u lúc trước truyền vào.
- Không phải Long Tổ không thích pháp sư sao, vậy mà có thể giết ác linh của tôi, hủy đi Ma Pháp Trận Nhân của Thần Điện chúng tôi, nếu phá trận, có can đảm tiến vào không?
Trong giọng nói tràn đầy ý khiêu khích.
Câu này vừa vang lên, “két” một tiếng, cửa lớn gác chuông mở ra.