Sắc mặt Bàn Tử và Vương Vân đều đã vô cùng khó coi, quả thật Tống Trung rất đáng đánh đòn, nhưng có phải đáng đánh đòn là có thể đánh hay không.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt cười, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ đắc ý.
- Tên nhóc này chết chắc rồi, cậu ta không thể ngốc ở trường trung học Đông Hải nữa.
Tống Trung giơ tay che mặt, thật không ngờ Mạc Phàm dám ra tay với anh ta.
- Nhóc con, mày dám đánh tao sao?
- Vì sao tao không dám đánh mày, bởi vì mày là một con chó của Vương Kinh Phi sao?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Hắn đã đến Trúc Cơ, bây giờ hoàn toàn có thể giết chết nhóm người này bằng pháp thuật lặng yên không một tiếng động, ngay cả cảnh sát cũng không tra ra được.
Nhưng so với pháp thuật, bây giờ hắn càng muốn trực tiếp ra tay hơn.
Kiếp trước, những người này nhục nhã cha mẹ hắn, bắt nạt Bàn Tử, hắn không có biện pháp.
Bây giờ hắn muốn trả lại từng quyền một.
- Được, được lắm, phế nó cho ông.
Tống Trung giận dữ hét.
Vài người bên cạnh anh ta buông Bàn Tử ra, lập tức xông về phía Mạc Phàm.
- Đợi một lát!
Bỗng nhiên Mạc Phàm nói.
- Sao thế, hối hận, sợ hãi, hai lúa, nói cho mày biết, hối hận cũng đã muộn, hôm nay không đánh gãy hai đùi mày, ông đây… Tống Trung đắc ý nói.
Anh ta còn chưa nói xong, “Bốp” một tiếng, Mạc Phàm lại tát thêm cái nữa, tốc độ rất nhanh làm Tống Trung không phản ứng kịp.
Trong chớp mắt, gương mặt khôi ngô tuấn tú của Tống Trung còn sưng to hơn cả Bàn Tử.
- Mày nói rất nhiều, nói thêm câu nữa thử xem?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tống Trung tức đến mức muốn nhảy dựng lên, từ khi bám vào Vương Kinh Phi, bất luận là ở nhà hay ở trường học, địa vị đều cao không ít, có khi nào bị người ta bắt nạt như vậy đâu?
- Đánh nó cho tôi, dám đánh tao bị thương à?
Tống Trung kêu lên.
Mạc Phàm lắc đầu, trong lớp có nhiều người, hắn vốn muốn mang nhóm người này đến toilet nam giải quyết, thứ nhất có thể tránh dọa những người khác, thứ hai còn có thể để lại cho bọn họ chút mặt mũi.
Nhưng bọn họ muốn mất mặt ở đây, tất nhiên là hắn không quan tâm rồi.
- Mạc Phàm, cẩn thận!
Bàn Tử nhắc nhở.
Lông mày Mạc Phàm nhướng lên, chỉ thấy một người cao to cầm ghế đánh về phía hắn, không ít bạn học nữ nhao nhao che mắt lại.
Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn người này một cái, không nói đến chuyện hắn đã đến Trúc Cơ, cho dù ở cảnh giới Tôi Luyện, mấy học sinh này cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thoải mái tránh thoát khỏi ghế đánh trúng, hắn đạp mạnh vào bụng người cao to kia, người kia bay thẳng ra ngoài.
Không để những người khác phản ứng kịp, Mạc Phàm bước vào trong đám người này.
Quyền cước như mưa rơi, liên tiếp rơi xuống nhóm người Tống Trung mang đến.
Chỉ trong phút chốc, người Tống Trung mang đến ngã xuống đất hết.
Tất cả mọi người ở trong phòng học hoàn toàn im lặng.
Mạc Phàm không chỉ dám ra tay đánh Tống Trung, ngay cả những người khác cũng đánh.
Lúc trước còn có người không tin Mạc Phàm đánh thắng được huấn luyện viên và Triệu Phi, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, một đám người trừng to mắt, giống như đang xem phim võ hiệp.
Người mới tới không chỉ giỏi võ, lá gan cũng vô cùng lớn.
Vương Vân cũng ngây người ngay tại chỗ, nhìn Mạc Phàm với vẻ khác thường.
- Chẳng lẽ người mới tới là Đường Ngạo Thiên thứ hai?
Ngay cả Tống Trung cũng sửng sốt, anh ta biết được từ chỗ Đinh Tuấn Kiệt, Mạc Phàm rất giỏi võ.
Nếu anh ta dám đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, tốt nhất nên dựa vào Vương Kinh Phi, ai biết tên hai lúa này không chịu cúi đầu, lần này phiền phức rồi.
Anh ta thấy Mạc Phàm đi tới, vội vàng kêu lên:
- Mạc Phàm, mày muốn làm gì, đánh chúng tao, mày không sợ đắc tội Vương thiếu à?
Mạc Phàm cười không cho là đúng, Vương Kinh Phi đã đắc tội hắn, hắn còn sợ Vương Kinh Phi sao?
Một người tu chân đạt Trúc Cơ như hắn sợ một con kiến? Buồn cười.
- Sợ có tác dụng sao, sợ Vương Kinh Phi sẽ không tìm tao gây phiền phức à.
Mạc Phàm cười hỏi.
Kiếp trước hắn quá sợ, sợ này sợ kia, sợ quá nhiều, nên dễ dàng bị người ta bắt nạt, cả đời cũng không thể xoay người.
- Mày, mày không sợ, nhưng chẳng lẽ mày không sợ người bên cạnh mày bị liên lụy à, nói ví dụ như chị họ Lý Thi Vũ của mày?
Tống Trung kiên trì nói.
Hôm nay anh ta đến tìm Mạc Phàm gây phiền phức, ngoại trừ dạy dỗ Mạc Phàm cho huấn luyện viên, cũng là tới giúp em gái Tống Uyển Nhi trút giận, tất nhiên biết quan hệ của Mạc Phàm và Lý Thi Vũ.
Đồng tử của Mạc Phàm co rụt lại, đánh Bàn Tử, lại dám lấy chị họ ra uy hiếp.
Hắn giơ tay, ấn mạnh Tống Trung lên tường.
“Rầm” một tiếng.
- Vậy anh em các người có thể thử xem, xem đến lúc đó mày sợ hay là tao sợ?
Tống Trung cảm nhận được sức lực trên tay và ánh mắt lạnh như băng của Mạc Phàm, sắc mặt trắng xanh.
Anh ta cảm thấy chỉ cần một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, cổ của anh ta sẽ bị bóp gãy.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, đừng kích động, có gì thì từ từ nói.
Thấy Tống Trung sợ, hắn cũng mất đi hứng thú.
- Không phải vừa rồi mày cho tao hai lựa chọn sao, bây giờ tao cũng cho mày hai lựa chọn, hoặc là để Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt mỗi người tát mày 20 cái, coi như tính mày tới lớp chúng tao gây phiền phức, hoặc là tự tao tát mày 20 cái, mày chọn một cái đi.
Mạc Phàm vô tình nói.
Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt vô cùng âm u.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì, dựa vào đâu mà bắt hai chúng tôi ra tay?
Tống Trung là do hai bọn họ mang đến, nếu bọn họ dám đánh Tống Trung, cho dù là bị ép, sau này còn có trái cây ngon mà ăn sao?
Với tính cách của Tống Trung, lát nữa cho bọn họ bị tát 200 cái là còn nhẹ.
- Đúng vậy, người bị đánh là Bàn Tử, sao cậu không để Bàn Tử đánh?
Đinh Tuấn Kiệt bổ sung thêm.
Ai đánh Tống Trung người đó xui xẻo.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái với vẻ khinh bỉ, không thèm quan tâm đến lý lẽ.
Ở trước mặt y tiên bất tử, chỉ có một hoặc hai, không có ba.
- Hai người bọn họ có quan hệ không tệ với mày, không nỡ ra tay, vậy tao ra tay nhé.
Vẻ mặt Tống Trung ngẩn ra, sợ muốn chết.
Hai cái tát vừa rồi của Mạc Phàm đã đánh anh ta đầu váng mắt hoa rồi, răng cũng rụng bốn năm cái, đánh 20 cái, đánh chết anh ta cũng được.
Sao anh ta dám để Mạc Phàm ra tay?
- Con mẹ nó hai người còn thất thần làm gì, còn chưa ra tay, muốn ông đây chết đúng không?
Mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt xám như tro tàn, không muốn ra tay, lại không thể không ra tay.
Hai người bọn họ vốn không thân với Tống Trung lắm, chỉ là thuộc hạ của Trương Siêu, lần này cũng là muốn mượn Tống Trung bám víu Vương Kinh Phi, mới mang đám Tống Trung đến đây.
Thu thập Bàn Tử trước là chủ ý của hai người bọn họ.
Ai biết còn chưa bám vào Tống Trung, đã tát Tống Trung 20 cái, hai người hối hận muốn chết.
Lần này xong rồi, bọn họ khó mà sống ở đây.
Trong lớp có mấy bạn học không quen nhìn hành động lúc trước của Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt, nhìn thấy hai người lúng túng, ngầm cười trộm.
- Đúng là ác giả ác báo.
- Các người không dám đánh, để tôi.
Không biết Bàn Tử lấy can đảm từ đâu ra, đi lên tát Tống Trung hai cái bốp bốp.
- Cho mày mắng cha mẹ tao này, còn mắng nữa không?
Bộ dạng Bàn Tử béo, nhưng không hề ngốc, dù sao đều đã đến nước này, một là phát tiết tức giận trong lòng, hai là tiếp tục nén giận.
Bất luận là lựa chọn nào đều không tránh khỏi chuyện bị Vương Kinh Phi trả thù, đơn giản là hả giận xong rồi nói tiếp, cùng lắm thì chuyển trường.
- Vẫn nên để tôi ra tay thì hơn.
Mạc Phàm giận dữ nói, một quyền chuẩn xác đánh vào bụng Tống Trung.
Miệng Tống Trung há to, đau đớn đến mức thiếu chút nữa không hít thở được.
- Các người còn không nhanh đánh tôi, không đánh lát nữa ông đánh chết chúng mày.
Đường đường là thuộc hạ của tứ thiếu ở Đông Hải, vừa rồi còn trâu bò muốn thu thập lớp trưởng Vương Vân, lúc này không còn tôn nghiêm, cầu người khác đánh anh ta.
Không những hết giận, còn tìm về mặt mũi cho lớp.
Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt cắn răng, không thể không tát Tống Trung.
Hai người vừa ra tay, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng, cầm thước dạy học trong tay, khuôn mặt bỉ ổi đi đến.
- Mấy đứa ranh con các em đang làm gì đấy, không muốn đi học nữa à?