Bình thường người có uy tín danh dự ở thành phố Đông Hải làm tiệc rượu, sẽ lựa chọn nhà hàng Thiên Bình này.
Dù sao không gian ở đình Hồ Tâm quá nhỏ, nếu mời tương đối nhiều khách, thì có vẻ chen chúc.
Lúc này, trong đại sảnh trang trí xa hoa ở nhà hàng Thiên Bình, một người đàn ông trung niên có vài phần tương tự Lâm Đào đang nghe điện thoại.
Người đàn ông này mặc tây trang giá trị xa xỉ, trên tay còn đeo đồng hồ Rolex bản số lượng có hạn, vẻ mặt phúc hậu, trên cái mũi cao thẳng còn để một chiếc kính mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, làm cho người ta có cảm giác rất thông minh lanh lợi.
Ông ta là cha của Lâm Đào, Lâm Thiên Bắc trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Lâm thị.
Ông ta vốn tên là Lâm Bắc, vì biểu hiện nổi trội, tích lũy được nhiều tài phú cho Lâm gia, được ban thưởng cái tên Lâm Thiên Bắc.
- Được, cha biết rồi, con yên tâm đi, Đào Đào.
Lâm Thiên Bắc cười mỉa nói.
Khi nói chuyện, ông ta nhìn thoáng qua cha Mạc Phàm cách đó không xa, trong mắt đều là khinh thường.
Bên cạnh Lâm Thiên Bắc, một người đàn ông trung niên cũng mặc tây trang, nhưng hơi cúi người xuống, tươi cười nịnh nọt.
Nếu Mạc Phàm ở đây, nhất định có thể nhận ra người đàn ông này, ông ta là Tôn Thiên Bình, ông chủ nhà hàng này, giá trị con người trên triệu.
Nhưng ông ta đứng bên cạnh Lâm Thiên Bắc, lại giống như một người hầu.
Lâm Thiên Bắc tắt điện thoại, lạnh lùng liếc Tôn Thiên Bình một cái.
- Ông chủ Tôn, sắp xếp thế nào rồi?
- Lâm tiên sinh, hôm nay có nhiều khách quá, sắp xếp không đủ, hay là như vậy, mỗi bàn ngồi 9 người, bàn ở nhà hàng chúng tôi là bàn 12 người, ngồi 9 người sẽ không cảm thấy chen lách, ông thấy thế nào?
Tôn Thiên Bình vô cùng nhiệt tình cười nói.
- Ông chủ Tôn, ông cảm thấy Lâm gia chúng tôi không có tiền, không trả nổi tiệc rượu ở nhà hàng Thiên Bình ông, hay là cảm thấy mặt mũi Lâm gia chúng tôi không đủ lớn?
Lâm Thiên Bắc nhíu mày, không hài lòng lắm nói.
Sắc mặt Tôn Thiên Bình thay đổi, lập tức tươi cười.
Tuy giá trị con người ông ta trên triệu, nhưng ở trước mặt Lâm gia, không khác gì người thu mua ve chai, một câu của Lâm gia, nhà hàng bọn họ có thể lập tức đóng cửa, ông ta dám đắc tội sao?
- Lâm tiên sinh nói gì vậy, chỉ dựa vào họ Lâm, có thể ăn chùa uống chùa ở nhà hàng Thiên Bình chúng tôi rồi.
Lúc này khóe miệng Lâm Thiên Bắc hơi nhếch lên, cười khẽ.
- Ông biết được là tốt, bây giờ ông biết nói sao làm sao rồi chứ?- Nhưng hôm nay tiệc rượu của bạn tôi có nhiều người đến quá.
Tôn Thiên Bình lộ ra chút khó xử.
- Nhiều người, vậy tôi hỏi ông có mấy trạng nguyên tỉnh?
Lâm Thiên Bắc cười khinh thường nói.
- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là có mình Lâm công tử.
Tôn Thiên Bình vội vàng nói.
Gần đây nhà hàng ông ta chuẩn bị không ít tiệc mừng vào đại học, tất nhiên ông ta biết chuyện Lâm Đào là trạng nguyên tỉnh.
- Vậy có mấy Lâm gia?
- Đương nhiên là có một Lâm gia rồi.
- Ông biết là tốt rồi, ông xem rồi làm đi, nói cho ông biết, hôm nay Lâm gia chúng tôi mời cũng không ít khách khứa đâu, nếu lát nữa khách khứa đến đông đủ, không có chỗ để ngồi, ông đoán xem nhà hàng này của ông sẽ có kết cục gì, đương nhiên nếu Đào Đào con tôi làm tiệc rượu ở đây rất tốt, trái lại tôi sẽ nghĩ đến chuyện hợp tác sau này giữa chúng ta, theo tôi được biết, sau khi Vương gia ở thành phố Đông Hải các ông suy tàn, còn chưa có nhà giàu nhất đâu?
Lâm Thiên Bắc nheo mắt lại, cưỡng ép cộng thêm dụ dỗ.
Hai mắt Tôn Thiên Bình lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc.
Người khác không biết, nhưng ông ta biết rõ nhất.
Trước đây Vương gia Đông Hải có thể trở thành nhà giàu có nhất ở thành phố Đông Hải, là vì có Lâm gia chống lưng.
Hiện giờ Vương gia đã suy tàn, nếu ông ta có được sự ủng hộ của Lâm gia, sẽ là Vương gia tiếp theo, trước mắt là cơ hội tốt, chỉ cần ông ta hi sinh một chút là được.
- Lâm tiên sinh yên tâm, hôm nay nhà hàng Thiên Bình chúng tôi chỉ phục vụ Lâm gia.
Tôn Thiên Bình cười nhiệt tình nói.
- Như vậy không còn gì tốt hơn, ông xem rồi làm đi.
Lâm Thiên Bắc nâng kính, tròng mắt hơi híp lại, lại nhìn thoáng qua người nhà Mạc Phàm một cái, cười đắc ý.
Ông ta vốn bất mãn chuyện Mạc gia không rời khỏi nhà hàng, một tiểu gia tộc không biết tên ở Đông Hải, một ngón tay của Lâm gia Giang Nam bọn họ có thể khiến Mạc gia tan thành mây khói.
Không ngờ đứa bé Mạc gia còn không cho Lâm Đào con trai ông ta mặt mũi ở trường học, vậy thì càng không cần lưu tình nữa.
- Lâm tiên sinh, tôi đợi tin tức tốt của ông.
Tôn Thiên Bình nói xong, đi về phía cha Mạc Phàm.
- Thiên Bình, thế nào rồi?
Cha Mạc Phàm thấy Tôn Thiên Bình đi tới, hỏi.
- Bạn học cũ, chỉ sợ hôm nay có chút phiền phức rồi.
Tôn Thiên Bình khó xử nói.
Bất luận là giọng điệu hay thái độ, hoàn toàn không giống như khi nói chuyện với Lâm Thiên Bắc, trái lại có cảm giác cao cao tại thượng.
- Sao lại thế này?
Cha Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.
- Cậu biết Lâm gia Giang Nam không?
Tôn Thiên Bình hỏi.
Cha Mạc Phàm hơi gật đầu, Mạc gia mở xưởng dược, có chút hiểu biết về một số gia tộc nổi tiếng ở Giang Nam.
- Thiếu gia Lâm gia lấy được vị trí trạng nguyên tỉnh ở thành phố Đông Hải chúng ta, hôm nay mở tiệc rượu mừng Lâm thiếu vào đại học mời rất nhiều người có uy tín danh dự tham gia, tuy nhà hàng của tôi không nhỏ, nhưng không đủ chỗ cho khách khứa Lâm gia.
- Cho nên?
- Bạn học cũ, cậu xem tiệc rượu vào đại học nhà cậu có thể đổi thời gian được không?
Tôn Thiên Bình bàn bạc.
Ở trong mắt ông ta, Mạc gia chỉ mở xưởng dược, đâu thể so được với Lâm gia.
Tuy Lâm gia không chuyên về y dược, nhưng công ty thấp nhất cũng mạnh hơn xưởng dược Mạc gia gấp bội lần.
Đắc tội Mạc gia dễ hơn đắc tội Lâm gia, hơn nữa cha Mạc Phàm là bạn học cũ của ông ta, đắc tội một phen cũng không làm gì được ông ta.
- Cậu nói cái gì?
Cha Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Ông là bạn học với Tôn Thiên Bình 8 năm, tất nhiên ông biết tính cách của Tôn Thiên Bình.
Ông vốn không định làm tiệc rượu vào đại học ở nhà hàng Thiên Bình, chỉ là vì quan hệ bạn học ông mới đồng ý, ai biết bây giờ Tôn Thiên Bình lại bảo ông đổi thời gian làm tiệc rượu.
- Bạn học cũ, chuyện này tôi cũng không có biện pháp, ai biết các cậu lại làm cùng với Lâm gia, hay là như vậy đi, tôi chiết khấu 60% cho cậu, tiệc rượu của Tiểu Phàm và Thi Vũ làm sau Lâm gia, thế nào, chỉ muộn hơn hai tiếng thôi, có thể giảm được vài vạn đó.
Tôn Thiên Bình cười nói.
- Mấy vạn?
Cha Mạc Phàm cười lạnh lùng.
Đơn đặt hàng của xưởng dược Mạc gia đã đẩy đến 3 năm sau, đừng nói ông không thiếu mấy vạn này, cho dù không có cũng không muốn đẩy thời gian ra sau.
Ông đã thông báo rồi, thân thích bạn bè lập tức đến nơi, bây giờ đổi địa điểm cũng không kịp.
- Tôi cho cậu thêm 10 vạn tệ, cậu mở tiệc đúng thời hạn, thế nào?
Cha Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói.
- Bạn học cũ, cậu có ý gì, tôi đang bàn bạc với cậu, cậu lại lấy tiền tới đè tôi, lúc này là tôi nói với cậu, đợi lát nữa người Lâm gia Giang Nam nói với cậu, cậu cảm thấy sẽ có hậu quả gì?
Tôn Thiên Bình nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
- Lâm gia?
Cha Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra một chút do dự.
Không đợi ông mở miệng, một giọng nói lạnh lùng truyền từ bên cạnh đến.
- Thế nào, ông chủ Tôn, còn chưa bàn bạc xong sao?