Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu như mắt tất cả mọi người mở to, nhìn lên bầu trời với vẻ khó mà tin, lại nhìn Long Sơn đất đá bay tứ tung, miệng há thành chữ “O”, mãi mà không nói nên lời.  

Lão giả chắc chắn Mạc Phàm thất bại lúc trước, cây trượng trong tay ông ta nghiêng sang một bên cũng không phát hiện, nhìn chằm chằm Mạc Phàm trên bầu trời.  

Đám Abe Koue, công tước Rose cùng với thế lực Giang Nam đối đầu Mạc gia không tự chủ lùi về sau mấy bước, một đám người giống như cà nhiễm sương, hai mắt vô thần, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.  

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh Vạn Thiên Tuyệt rơi xuống Long Sơn truyền đến.  

Rất lâu sau, lão giả này mới vỗ gương mặt già nua của mình, lẩm bẩm.  

- Mình không hoa mắt đấy chứ?  

Vạn Thiên Tuyệt quyết đấu với Mạc Phàm, bọn họ tưởng rằng Vạn Thiên Tuyệt sẽ thắng chắc, ai biết lại có kết quả này, người bị thương trước không phải Mạc Phàm, mà là Vạn Thiên Tuyệt.  

Lúc trước ông ta luôn miệng nói, Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chuyện này như tát mạnh vào mặt ông ta một cái.  

Cách đó không xa, một nam một nữ gia tộc Gossen cũng có biểu cảm như lảo giả cầm trượng gỗ.  

- Gia tộc Gossen chúng ta không có xung đột với Mạc gia đúng không?  

Người đàn ông kia giống như mất hết sức lực, nhỏ giọng hỏi.  

- Hẳn là không có.  

Người phụ nữ nghĩ một lát, không thở gấp một phen, giống như ve mùa đông.  

- Nếu Mạc tiên sinh sống sót trong trận quyết đấu, gia tộc Gossen chúng ta không được là địch với Mạc gia 100 năm.  

Người đàn ông cố gắng nói.  

Tuy Vạn Thiên Tuyệt đã đến Thần Cảnh, nhưng dù sao Vạn Thiên Tuyệt đã 5, 60 tuổi rồi, sau này thiên phú có hạn.  

10 năm qua đi, rất có khả năng bọn họ dưỡng ra được một thiên tài so được với Vạn Thiên Tuyệt.  

Nhưng Mạc Phàm mới chưa tới 20 tuổi, đã có thực lực giết cường giả Thần Cảnh, con đường sau này bọn họ khó mà đánh giá.  

100 năm không thể trêu chọc Mạc Phàm, nếu không sẽ diệt vong.  

- Không có khả năng, không có khả năng sẽ như vậy.  

Đám Lam Phi vội vàng tới vừa lùi về phía sau, vừa không ngừng lắc đầu, không thể tin vào hai mắt mình.  

Không phải Mạc Phàm đưa tới lôi kiếp, đột phá thất bại à, sao còn mạnh như vậy?  

Ngay cả đám Bạch Tiểu Tuyết và Tiểu Vũ ở một góc quan sát trận chiến cũng như đang nằm mơ.  

Bọn họ biết thực lực của Mạc Phàm tăng không ít, nhưng không ngờ đã đến mức có thể đối chiến với Vạn Thiên Tuyệt.  

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên chưa được bao lâu.  

Bỗng nhiên đất dai lắc lư dữ dội, tựa như núi lửa sắp bùng nổ.  

Sau đó tiếng gào thét như dã thú nổi điên truyền từ dưới đất đến.  

“Bùm!” Một bóng người chui từ trong Long Sơn lên trời, đất đá như đạn đi theo ông ta xông lên trời, đúng là Vạn Thiên Tuyệt.  

Lúc này quần áo của Vạn Thiên Tuyệt đều rách nát, lộ ra cơ thể đầy vết thương, nhất là chỗ bả vai có lỗ máu cỡ quả đấm, da thịt bên trong bầy nhầy, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong.  

Cả người ông ta chật vật, hoàn toàn không còn phong phạm của đại sư cao cao tại thượng.  

Trên bầu trời, Vạn Thiên Tuyệt lau máu tươi ở khóe miệng, hai mắt tỏa ra hung quang nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

Từ khi ông ta luyện thành tu vi tới này, chưa bao giờ chịu thương tổn nặng như vậy, nhất là dưới tay người nhỏ như thế, lại càng chưa từng xảy ra.  

Không ngờ ông ta bế quan 10 năm, một bước lên trời, thành cao thủ bán Thần Cảnh, chuẩn bị đại phóng huy hoàng, lần đầu tiên ra tay đã rơi vào hoàn cảnh này, đúng là buồn cười.  

Ông ta nheo mắt lại, hai chữ thốt ra từ miệng ông ta.  

- Đan tới!  

Viên Hư Đan màu vàng lại xuất hiện trước người ông ta.  

Ông ta nắm lấy Hư Đan, không do dự cho tay xuyên qua ngực mình vào trong.  

“Phốc!” Toàn bộ tay của ông ta biến mất vào trong lồ ng ngực, máu tươi chảy ròng ròng, ông ta không nhăn mày một cái.  

Ngay sau đó kim quang như nham thạch nóng chảy tràn từ vết thương ông ta ra.  

Nham thạch nóng chảy màu vàng chảy đến chỗ nào, vết thương trên người ông ta nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bao gồm cả lỗ máu đáng sợ trên vai ông ta.  

Chỉ trong chớp mắt, không chỉ vết thương trên người ông ta khép lại, ông ta cũng từ lão giả 5, 60 tuổi biến thành một tráng niên 30 tuổi người đầy kim văn, toàn thân không có chỗ nào không bùng nổ lực lượng kh ủng bố.  

Đây là một loại bí pháp Thần Cảnh ông ta tìm được trong thánh điện, phiên dịch ra là Dung Đan Huyết Thuật.  

Lấy máu làm môi giới, dung nhập Kim Đan vào trong cơ thể mình, sẽ có trăm phần lực lượng Kim Đan.  

Tuy có để lại chút di chứng, ví dụ như trong vài ngày không thể cố chấp sử dụng đan lực, nhưng chỉ cần giết tên tiểu tử này là được.Những nham thạch nóng chảy màu vàng lan khắp toàn thân ông ta, kim quang nhàn nhạt nở rộ trên người ông ta, khí tức đáng sợ tùy ý mà ra.  

Dưới khí tức này, người xem quanh Long Sơn chỉ cảm thấy người nặng hơn, tựa như trời sập xuống.  

“Cộp cộp!” Có không ít người quỳ xuống.  

- Mạc Phàm, hôm nay tôi không chỉ băm cậu ra vạn đoạn, còn đâm nát xương cốt người Mạc gia.  

Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt lóe lên tàn nhẫn, giận dữ hét.  

Nếu Mạc Phàm làm ông ta bị thương, vậy dùng máu cả Mạc gia bồi thường đi.  

Ông ta nói xong không nói thêm với Mạc Phàm nữa, giẫm mạnh chân một cái, giống như kinh lôi nổ tung, thân thể ông ta như tên rời cung bay về phía Mạc Phàm.  

Còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, một quyền của ông ta đánh ra, quyền kình màu vàng như đạn liên hưởng, nổ tung lần lượt trong không trung, mỗi lần nổ tung, tốc độ tăng gấp đôi.  

Một quyền như vậy bay thẳng về phía Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén xuất hiện trong mắt hắn, hắn không thèm nhìn một quyền tràn ngập khí tức chôn vùi của Vạn Thiên Tuyệt, chỉ vươn một tay ra, tú hoa châm bốn màu lập tức quay về tay hắn.  

- Vạn Thiên Tuyệt, ông không làm gì được đâu, nhất là không động được người nhà tôi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Chuyện này không do cậu định đoạt, phải xem cậu có bản lĩnh ngăn cản tôi hay không.  

Vạn Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, cười khinh thường nói.  

Thực lực Kim Đan của ông ta bị Mạc Phàm phá, vậy đan lực gấp hai, ông ta không tin không giết được Mạc Phàm?  

Nếu ông ta không thể, vậy trên đời này không có người là đối thủ của Mạc Phàm.  

- Bản lĩnh, từ lúc bắt đầu tôi đã có không ít, thôi, cho ông xem thành quả ba ngày nay của tôi, cũng để ông chết minh bạch chút.  

Mắt Mạc Phàm vừa mở vừa đóng, một bạch châu cỡ hạt sen bay từ trong mi tâm hắn ra.  

Hạt sen này vừa xuất hiện, một số người bị khí tức của Vạn Thiên Tuyệt ép quỳ trên đất mắt mở to, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, chết ngất.  

Những người không hôn mê thì vẻ mặt sửng sốt, ngoại trừ đám Tiểu Vũ và Vạn Thiên Tuyệt ra, những người khác như tượng gỗ chết đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi, hai mắt vô thần.  

Tuy Vạn Thiên Tuyệt không thành tượng gỗ, nhưng nhìn thấy hạt sen trước mi tâm Mạc Phàm, sắc mặt ông ta cũng khó coi, gần như có thể vặn ra nước, một quyền đánh về phía Mạc Phàm cũng dừng lại, trong mắt chỉ có hạt sen kia, tựa như dã man nhân nhìn thấy cự long viễn cổ, thất thần tại chỗ.  

- Đây… Đây là Kim Đan của cậu sao?  

Rất lâu sau ông ta mới mở miệng, ấp a ấp úng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK