- Ai nói không phải chứ?
- Tiểu tử này đúng là điên rồi, đáng tiếc cho ba mỹ nữ kia.
Xung quanh tràn đầy tiếng nghị luận, cơ bản không ai coi trọng Mạc Phàm.
Lâm Thiên Bắc và Tôn Thiên Bình khẽ nhếch miệng, cười đắc ý, giống như nhìn thấy bộ dạng thua thảm hại của Mạc Phàm.
Trên mặt đám cha Mạc Phàm tràn đầy vẻ lo lắng, lớp thực nghiệm đại học Hoa Thanh là trường học tốt nhất ở Hoa Hạ, gần như là không thể thắng, trừ phi là trường nước ngoài.
Nhưng thi những trường trong nước cũng rất khó khăn, Mạc Phàm bế quan trong biệt thự 8 tháng, sao có thể nhận được thư thông báo trúng tuyển?
Mạc Phàm cười khinh thường, hắn đang định gọi Bàn Tử lấy giấy thông báo trúng tuyển ra.
“Két!”
Tiếng xe phanh gấp truyền đến, một chiếc xe chuyển phát nhanh dừng trước cửa nhà hàng, một mỹ nữ mặc trang phục chuyển phát nhanh cầm một xấp thư đi tới.
- Xin hỏi Mạc Phàm Mạc tiên sinh lớp hai năm ba trường trung học Đông Hải có ở đây không?
Mỹ nữ nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút nhút nhát hỏi.
- Là tôi, tìm tôi có chuyện gì?
Mạc Phàm nhướn mày nói.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt cô gái vui mừng phát khóc, giống như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm của mình.
- Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu, tôi tìm cậu rất vất vả đó.
Những chuyển phát nhanh trong tay cô đều yêu cầu người nhận tự tay ký nhận, nhưng cô chỉ viết Mạc Phàm học lớp hai năm ba trường trung học Đông Hải, không có số điện thoại di động, cũng không có địa chỉ gia đình.
Cô đến trường trung học Đông Hải tìm nhiều lần, chân đều đi đến gãy rồi, kem chống nắng cũng phải dùng mấy hộp, đều không tìm được Mạc Phàm.
Nếu những thứ này không chuyển phát đi, cô sẽ bị trừ lương.
Tháng này cô có không ít thân thích kết hôn đỗ đại học, lại trừ lương tháng sau cô phải ăn đất rồi.
Cô vốn đã không ôm hi vọng, bất ngờ nhìn thấy trên bảng bên ngoài nhà hàng viết: Chúc mừng Mạc Phàm, Lý Thi Vũ có tên trên bảng vàng, liền đi chữa ngựa chết thành ngựa sống, ai biết Mạc Phàm thật sự ở đây.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Mạc Phàm hỏi.
Hắn không biết vị mỹ nữ này.
- Những thứ này là thư trúng tuyển của cậu, đều gửi từ nước ngoài tới, cậu đưa chứng minh thư của cậu cho tôi xem một chút, ký tên vào đây cho tôi, tôi sẽ đưa hết cho cậu.
Mỹ nữ này lau mồ hôi, vội vàng nói.
Vị mỹ nữ này chỉ nói một câu, ở đây có không ít người sửng sốt, không ít người cảm thấy kỳ lạ.
Tươi cười trên mặt Lâm Thiên Bắc và Tôn Thiên Bình cứng đờ, sắc mặt âm u hơn.
Lớp thực nghiệm đại học Hoa Thanh xem như tốt nhất ở trong nước, nhưng ở quốc tế không phải là thứ nhất.
Harvard, Cambridge, Oxford, Massachusetts, vân vân, đều lợi hại hơn Thanh Hoa nhiều.
Hơn nữa nghe nói muốn thi vào trường học này, vô cùng khó khăn với học sinh Hoa Hạ.
Đầu tiên phải qua TOELF hay TOEIC, sau đó xin trước thời hạn một năm, sau đó còn tham gia STA ở nước ngoài [Tương tự thi vào trường cao đẳng], thành tích rất cao mới có cơ hội đến nước ngoài học đại học.
- Thư trúng tuyển ở nước ngoài, cô có nhầm không?
Tôn Thiên Bình hỏi.
- Sao có thể lầm được!
Mỹ nữ chuyển phát nhanh nói.
Những túi chuyển phát đều là trường học chuyên dùng, bên trên còn tên và khoa của trường.
Với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của cô, chắc chắn là thư trúng tuyển.
- Không chỉ không sai, còn đều là trường học tốt, đây là khoa y đại học Harvard, đây là khoa lâm sàng Oxford, đây là Massachusetts, có khoảng 10 cái, cậu nhận lấy đi.
Vị mỹ nữ này nói một hơi mấy trường.
- Tôi nói này, cậu quá lợi hại rồi, tôi cảm thấy Lâm Đào trạng nguyên tỉnh cũng không thể so được với cậu, ngay cả là cặn bã cũng không được tính.
Vị mỹ nữ này không biết Lâm Đào ở bên cạnh, thuận miệng nói.
Rõ ràng chỉ là vài câu đơn giản mà thôi, như có mấy đạo sét đánh vào người Lâm Thiên Bắc, đám Tôn Thiên Bình, cuối cùng còn thuận tay cho Lâm gia một nhát.
Trong lúc này, sắc mặt Lâm Thiên Bắc như gan heo bị phơi nắng mấy ngày, vô cùng khó coi.
Tôn Thiên Bình giống như bị đánh ngốc, mãi mà không phản ứng kịp.
Xung quanh, toàn bộ mọi người đều sửng sốt, không nói nên lời.
Nhất là Trần Vũ Đồng, Bàn Tử, Lâm Đào, Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt.
Bọn họ nhìn thấy 21 thư thông báo trúng tuyển ở Hoa Hạ của Mạc Phàm đã đủ khiếp sợ rồi, hiện giờ lại tới 10 thư trúng tuyển đứng đầu ở nước ngoài.
Đây đâu chỉ là lợi hại, quả thực như sét đánh mang theo tia lửa, bùng nổ rồi.
Nếu như có người ngoài hành tinh, nói không chừng cũng sẽ gửi thư trúng tuyển cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cũng có chút bất ngờ, nhưng lập tức thoải mái hơn.
Những trường nước ngoài đều là trường y, xem ra Tứ Tham Thang đã được bán ở nước ngoài.
- Bọn họ bị sao vậy?
Mỹ nữ này cảm nhận được bầu không khí khác thường xung quanh, một tay để trên môi, tò mò hỏi.
Hắn lấy chứng minh thư ra đưa cho mỹ nữ này, cười khẽ.
- Không có gì, có thể là bị cô dọa sợ.
- Bị tôi dọa sợ?
Vẻ mặt mỹ nữ mờ mịt, bộ dạng cô cũng không xấu, tiểu ca theo đuổi cô có thể xếp thành một hàng, sao có thể dọa người khác.
- Làm sao có thể, chắc chắn là bị cậu dọa sợ, một người cầm nhiều thư thông báo trúng tuyển như thế, cho dù không bị cậu dọa chết, cũng dọa ra bệnh tim.
Cô nhìn chứng minh thư của Mạc Phàm một cái rồi trả lại cho Mạc Phàm, phản đối.
- Cũng tạm, những thứ này chỉ là một phần trong đó.
Mạc Phàm khiêm tốn nói, liếc mắt ra hiệu với Bàn Tử.
Bàn Tử ngầm hiểu, lấy 21 thư thông báo trúng tuyển ra.
- Ở đây còn một đống nữa này!
“Bùm!”
Thư thông báo trúng tuyển đại học Hoa Thanh, đại học thủ đô và 20 trường đứng đầu Hoa Hạ được ném lên trên bàn, để trước mặt toàn bộ mọi người, ngoại trừ đại học thủ đô, trên những thư trúng tuyển khác đều viết tên Mạc Phàm.
Những người này vốn kinh ngạc tới cực điểm, Bàn Tử lại lấy ra những thư trúng tuyển này, giống như lại rót thêm một chậu dầu nóng vào trong lửa lớn, làm lửa cháy to hơn.
- Chuyện này…
- Chuyện này quá trâu bò rồi?
Có người hít sâu một hơi khí lạnh nói.
- Trạng nguyên tỉnh cũng không có loại đãi ngộ này đâu?
Có người nhỏ giọng nói.
- Tôi thấy hơi choáng váng.
Có một người bị bệnh cao huyết áp nói, vội vàng lục tìm thuốc trong túi.
Ngay cả cha Mạc Phàm, đám Lý Thường Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, lo lắng lập tức biến mất.
Vẻ mặt Lâm Thiên Bắc và Tôn Thiên Bình đã đủ khó coi, lúc này càng giống như bị người ta tát mạnh mấy cái, trên mặt là nóng rát.
Cho dù không có những thư thông báo trúng tuyển ở nước ngoài, Mạc Phàm chỉ dựa vào 21 thư thông báo trúng tuyển trong nước, cũng lợi hại hơn con trai ông ta nhiều.
Ông ta đâu nắm chắc thắng lợi trong tay, căn bản chính là lao vào chỗ chết.
Chẳng trách tiểu tử kia bình tĩnh như thế, ngay cả ba mỹ nữ kia cũng đồng ý không chút do dự.
Ông ta nghiến răng, nhíu mày thành hình chữ “Hỏa”.
Tôn Thiên Bình lấy một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi, nhưng mồ hôi vẫn rơi xuống không ngừng.- Cậu, cậu là người Địa Cầu sao, sao tôi có cảm giác trạng nguyên tỉnh không bằng một góc của cậu?
Vị mỹ nữ kia che miệng, kinh ngạc nói.
Lúc cô thi đại học, mệt sống mệt chết mới vào được trường hạng hai.
Vậy mà tiểu soái ca này cầm 31 thư thông báo trúng tuyển trong và ngoài nước, chuyện này khiến người khác sống thế nào đây, trạng nguyên tỉnh cũng kém xa.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Đây là trạng nguyên tỉnh, đây là cha của trạng nguyên tỉnh.
Mạc Phàm chỉ vào Lâm Đào và Lâm Thiên Bắc nói.
Một câu giống như quả bom tấn ném vào trong núi lửa bùng nổ.
“Bùm!” Nham thạch nóng chảy phun ra ầm ầm, xông thẳng về phía chân trời.