Trong chuôi đao Cổ Đồng của Tôn Vô Địch có một loại đá tên là Ma Hồn Thạch, loại đá này là ma bảo bình thường, ma tộc chết biến thành ma hồn.
Hắn không ngờ trên Địa Cầu lại có đồ của ma tộc, thứ này luyện binh khí, có thể khiến binh khí càng sắc bén, cứng cỏi, vết thương sẽ chảy máu liên tục, nếu không khắc ma văn không thể trở thành ma khí.
Nhưng đao pháp Tôn Vô Địch tu luyện lấy máu người nuôi đao, lấy hồn dưỡng đao, máu và hồn khiến Ma Hồn Thạch sống lại một phần ma linh, dần dần đao có được ma linh ma bảo.
Tôn Vô Địch lấy hồn nuôi đao, đồng thời có thể đạt được chút đao ý trong đao.
Luyện đao như vậy, không đợi anh ta đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sẽ trở thành ma đao con rối giết người, không có chút ý thức của mình.
Nói là đao pháp Phong Ma, thực ra là nhập ma, để ma linh trong đao khống chế thân thể anh ta, phát huy toàn bộ ma tính ra, hiện giờ Tôn Vô Địch là như vậy.
- Trảm!
Tôn Vô Địch thét lên, huyết sắc trên đại đao Cổ Đồng chớp lóe, chém xuống đao khí dài hai trượng của Mạc Phàm.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, đao khí dài hai trượng có vết rạn màu đỏ, đao khí lập tức nứt ra.
Hai mắt màu đỏ của Tôn Vô Địch nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lưỡi đỏ tươi li3m môi, cười hung dữ.
- Giết mày!
Hồng quang chớp lóe trên huyết đao, xẹt qua một đường cong đẹp trong không trung, chém về phía đầu Mạc Phàm.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tôn Vô Địch một cái, hừ lạnh một tiếng.
Hắn từng giết ma tộc rồi, một nhánh ma hồn cũng muốn mạo phạm hắn?
Ngân quang chớp lóe trong đồng tử màu đen của hắn, toàn bộ đồng tử biến thành màu bạc như hợp kim, khí tức chôn vùi tất cả tỏa ra từ mắt hắn.
- Trấn Ma.
Hai chữ vang lên, hai đạo màu bạc mắt thường không thể thấy được dao động, như sấm điện bay về phía Tôn Vô Địch.
Thân hình Tôn Vô Địch run lên, giống như bị sét đánh, bất luận là huyết đao trong tay hay huyết sắc trong mắt đều biến mất, trên mặt anh ta xuất hiện kinh hoảng.
- Tôi đây là?
Lúc này hẳn là anh ta rơi vào trạng thái nhập ma, sao tỉnh táo lại nhanh như vậy.
- Sao có thể như vậy?
Anh ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy cánh tay Mạc Phàm lại nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua không khí.
Đao khí hai trượng thành hình, nhanh chóng chém về phía Tôn Vô Địch.
Sắc mặt Tôn Vô Địch thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, miễn cưỡng nâng đao ngăn cản.
“Két két!”
Trường đao Cổ Đồng bị chém đứt ở giữa, Tôn Vô Địch cũng bị chém từ đầu tới cuối, máu tươi bay đầy trời, lục phủ ngũ tạng rơi đầy đất, nhuộm đỏ sân màu trắng, nhìn vô cùng chói mắt.
“Rầm!” Đao khí chém mạnh xuống sân.
Núi vừa mới yên bình trở lại tiếp tục xóc nảy, mãi mới quay về yên bình, một vết thật sâu do đao dài hai trượng để lại xuất hiện, vô cùng ngay ngắn, có máu tươi trong đó.
Một cao thủ giết 18 gia tộc, trong thời gian ba giây bị hai đao chém giết, ngay cả Phong Ma Đao nổi tiếng của Tôn gia cũng bị hóa giải, căn bản không có tác dụng gì trước mặt Mạc Phàm.
Tôn Vô Địch vừa chết, tiếng quát của tiểu hồ ly truyền tới.
- Mộc Đầu, cẩn thận.
Mạc Phàm đánh chính diện với Tôn Vô Địch, kiếm đồng tiền ở phía sau lặng yên không tiếng động bay về phía tim Mạc Phàm, bạch quang chớp lóe đâm về phía tim hắn.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Vấn Thiên một cái, vậy mà không trốn.
Không ít người thấy Mạc Phàm giết Tôn Vô Địch, sợ bóng sợ gió một lát.
Nếu Tôn Vô Địch không chết, bọn họ sẽ bị Tôn Vô Địch giế t chết.
Nhưng nhìn thấy Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm sau lưng Mạc Phàm, không ít người lập tức lắc đầu.
- Mạc Phàm muốn chết trong tay Trương Chân Nhân rồi.
Trương Vấn Thiên nhếch miệng, lộ ra tươi cười đắc ý.
Ông ta lựa chọn thời cơ rất tốt, lúc này Mạc Phàm muốn trốn cũng không trốn thoát.
Cho dù Mạc Phàm là Hoành Luyện tông sư, bị Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm của ông ta đâm thủng tim, chết là chuyện sớm hay muộn.
Còn Tôn Vô Địch, chết cũng không sao, chết một người ít đi một người đoạt bảo bối với ông ta.
- Giết tiểu tử này, ít nhất linh hồ trăm năm thuộc về bổn Chân Nhân rồi.
Trương Vấn Thiên cười đắc ý nói.
“Keng!” Tiếng kim khí va chạm nhau vang lên sau lưng Mạc Phàm.
Mọi việc đều thuận lợi, Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm đâm vào người Mạc Phàm, giống như sàn nhà màu bạc, chỉ để lại dấu lõm sau đó bị bắn trở về.
Mọi người xung quanh vốn sửng sốt, Tôn Vô Địch bị Mạc Phàm gi ết chết đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, vậy mà Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm của Trương Vấn Thiên không có tác dụng với Mạc Phàm.
Trương Vấn Thiên chớp chớp mắt, tươi cười trên mặt lập tức cứng ngắc.
- Có chuyện gì thế này?
Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm của ông ta chỉ cần không phải vật Tiên Thiên, đều bị chém.
Ông ta dùng thanh kiếm này chém không biết bao nhiêu người mạo phạm người của ông ta, trong đó có một Hoành Luyện tông sư nổi tiếng ở Hoa Hạ, Thiết Y gia chủ Thiết gia Kim Chung Môn.
Ngay cả Hoành Luyện tông sư cũng bị chém, sao không chém được tiểu tử này?
- Chẳng lẽ thân thể tiểu tử này không phải Hậu Thiên Chi Thể, mà là Tiên Thiên Đạo Thể?
- Không có khả năng!
Trương Vấn Thiên vội vàng lắc đầu.
Linh khí trên Địa Cầu loãng như vậy, căn bản không có khả năng tồn tại Tiên Thiên Đạo Thể.
Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm bị đẩy lùi, lúc này Mạc Phàm mới xoay người lại.
- Tiên Thiên Ngọc Cốt, không hổ có hai chữ Tiên Thiên.
Nếu chỉ là Ngọc Cốt, một kiếm vừa rồi sẽ đâm xuyên qua tim hắn.
Nhưng có Tiên Thiên Chi Khí hộ thể, pháp khí Tiên Thiên bình thường căn bản không làm gì được hắn.
Có Tiên Thiên Ngọc Cốt này, hắn thi triển không khí kỹ trên Hỗn Nguyên Quyết vừa ý rất nhiều.
- Ông đã thích nghịch kiếm, vậy tôi cũng chơi kiếm với ông.
Mạc Phàm nhìn Trương Vấn Thiên chăm chú lạnh lùng nói.
- Kiếm tới!
Hắn quát lên, giọng nói như Kinh Lôi truyền đi rất xa.
Cây quạt xuất hiện trong tay hắn, kiếm trong tay người luyện kiếm trên quạt sáng lên, kiếm khí như Tú Hoa Châm bay ra, bay về phía Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm.
Không đợi kiếm khí này đâm vào Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm, một giọng nói cứng cáp có lực truyền đến.
- Tiểu tử, cho dù cậu giết được Tôn điên, cậu cho rằng thiên hạ vô địch à, thử Ngũ Độc Phiên của Hoàng gia chúng tôi xem.
Giọng nói này vừa vang lên, không cho mọi người cơ hội phản ứng kịp, Ngũ Độc Tinh Hồn mang theo khói độc ngũ sắc nồng đậm từ trên trời giáng xuống, rơi xuống người Mạc Phàm.Mạc Phàm nhíu mày, tay nhanh chóng tạo hai pháp tuyệt, một pháp tuyệt rơi vào người Mộc Phong Nhạc.
Một hào quang sáng lên chưa tới 1% giây, bao Mộc Phong Nhạc bên trong.
Vận khí của Mạc Phàm không tốt như vậy, trong chớp mắt bị khói độc ngũ sắc bao phủ.
Ngũ Độc Tinh Hồn phát ra tiếng kêu kỳ lạ, bay lượn xung quanh Mạc Phàm, giống như hưng phấn và vui sướng.
Nhìn thấy Mạc Phàm bị khói độc vây quanh, Hoàng Kình Thương và Trương Vấn Thiên đều cười.
Thực lực của Mạc Phàm vượt xa tưởng tượng của bọn họ, Tôn Vô Địch không phải đối thủ của cậu ta, Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm cũng không làm gì được cậu ta.
Khó trách tiểu tử này giết người Hoàng gia bọn họ, còn dám ở Hoàng gia, không biết tiểu tử này ở lại Hoàng gia có mục đích gì.
Không ít người thở phào nhẹ nhõm một hơi, gần như tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Kình Thương với vẻ kính sợ.
Lúc này sao bọn họ vẫn không nhìn ra, Hoàng Kình Thương lợi hại hơn.
- Hoàng tông chủ uy võ, không có ông ra tay, có khả năng tôi không giết được tiểu tử này.
Trương Vấn Thiên cảm thán.
- Trương Chân Nhân khiêm tốn rồi.
Hoàng Kình Thương cười khiêm tốn, không che giấu vẻ đắc ý trong mắt.
Hoành Luyện tông sư thì sao chứ, có thể ngăn cản Tiên Thiên Thông Bảo Kiếm thì sao đây, không phải đều chết dưới Ngũ Độc Phiên nhà bọn họ?