Bình thường có thể nhìn thấy một người đã ghê rồi, vậy mà hôm nay thấy cả đám.
- Không phải bọn họ là Khổng gia mời tới chứ?
Có người hỏi.
Nếu là Khổng gia mời đến, tên nhóc này xong đời rồi.
- Ngoại trừ đại tiểu thư Khổng gia ra, còn ai có mặt mũi lớn như vậy?
Trên mặt không ít người lộ ra lo lắng, mấy năm nay toàn những chuyện không công bằng với kẻ yếu.
- Đại ca, nhị ca, kia không phải là người trên chai rượu sao?
Chú ba Mạc Phàm chỉ Lưu Côn Ngô Lưu lão đi trước nói.
Gần đây Lưu gia sản xuất rượu, phía trên có ảnh chụp Lưu lão, mấy anh em Mạc gia thường xuyên uống, liếc mắt một cái là nhận ra.
- Um.
Bác cả Mạc Phàm gật đầu.
- Tiểu Phàm cũng quen ông ta sao?
Chú ba Mạc Phàm hỏi.
Bác cả và cha Mạc Phàm không trả lời, bọn họ cũng không biết.
Mạc Phàm quen Đường Long, Tần Doãn Nhi, Lưu Nguyệt Như đã khiến người ta giật mình rồi, khả năng quen Lưu Côn Ngô không lớn.
Khổng Lâm ở bên cạnh Khổng Tuyên nhướng mày, xen miệng nói.
- Chắc chắn tên nhóc này quen ông ta, nhưng Lưu lão người ta không quen tên nhóc này.
Đám nhà giàu cười đắc ý, chắc đám người kia biết đại tiểu thư Khổng gia ở đây, nghe danh mà đến.
Dù sao Khổng gia khẽ nhích chân, cả Giang Nam đều phải run rẩy, Mạc gia đợi bị thu thập đi.
Lông mày Khổng Tuyên nhíu lại, sau đó lập tức giãn ra.
Cô ta cũng không biết vì sao đám người này đột nhiên tới, cho dù cô ta có phần lớn số điện thoại đám người này, nhưng cô ta không gọi điện thoại.
Khả năng đám người này tự mình đến tìm cô ta cũng có, nhưng không lớn. Nhưng chắc chắn đám người này không tới tìm Mạc Tiểu Phàm.
Thành phố Đông Hải, thậm chí là cả Giang Nam đều không có một người tên
Mạc Tiểu Phàm, còn là đứa bé 16 tuổi khiến nhiều đại lão Đông Hải xuất hiện như thế.
Giang Nam không có, thủ đô cũng không có.
Chắc đám người này có chuyện gì đó cho nên tụ tập cùng một chỗ, đúng lúc đi ngang qua nơi này.
- Mạc Tiểu Phàm, tôi lại cho cậu một cơ hội nữa, dập đầu lạy tôi rồi làm nổ của tôi, hay chịu lửa giận của Khổng gia Nam Sơn chúng tôi, chỉ cần một câu của tôi, bọn họ sẽ thành địch của cậu.
Khổng Tuyên lạnh lùng nói. Phần lớn trong đám người đều quen cô
ta, không biết cô ta cũng vì không đủ cấp bậc.
Chỉ cần một câu của cô ta, không có khả năng không cho cô ta mặt mũi. Ngô Hân thấy đám Lưu lão càng ngày càng gần, khuôn mặt trang điểm đậm thay đổi.
Nếu Khổng gia tìm đám người này đối phó Mạc gia, cho dù có 100 Mạc gia cũng bị diệt sạch không còn một mảnh.
- Tiểu Phàm, cháu nhanh xin lỗi Khổng tiểu thư đi, còn chờ gì nữa, cháu không xin lỗi Khổng tiểu thư, lát nữa cả chúng tôi cũng bị cháu liên lụy mất.
Ngô Hân vội vàng nói.
- Xin lỗi?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.
- Bà theo bọn họ thì là kẻ địch của tôi?
Trương gia đối nghịch với hắn, cả nhà bị diệt.
Tần gia đối nghịch với hắn, chưa đến năm ngày lão gia tử Tần gia đi cầu xin hắn, còn cầu xin một thuộc hạ của hắn về Tần gia. Lạc gia đối nghịch với hắn, mấy tên sát thủ bị hắn giam trong sương mù đói gần chết, cuối cùng vẫn là lão gia tử Lạc gia tự mình mang bọn họ ra ngoài. Sở gia đối nghịch với bọn họ, bây giờ mỗi ngày người Sở gia cầm hợp đồng đến xưởng dược Mạc gia cầu hợp tác.
Gần đây Tần Doãn Nhi không xuất hiện, cũng giống hệt như thế, cầm hợp đồng một triệu Mạc gia cũng không ký.
Bây giờ người nào muốn đối nghịch với hắn thì tới đi, xem bọn họ có can đảm hay không?
- Được lắm, vậy cậu đợi đó, cậu nhất định sẽ hối hận với quyết định hiện giờ của mình, cho dù lát nữa cậu quỳ xuống xin tha thứ, tôi cũng không tha thứ cho
câu.
Khổng Tuyên nhìn Mạc Phàm đầy hung dữ nói, lửa giận trong lòng mãnh liệt
hon.
Cô ta có bao giờ bị người ta từ chối vô tình như thế, Mạc Phàm là người đầu tiên.
Nói xong cô ta đi đến chỗ đám Lưu lão.
- Đợi coi, lát nữa sẽ cho mày đẹp mặt!
Một đám nhà giàu chỉ Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Chọc giận Khổng tiểu thư, chưa có ai ăn trái cây ngon.
- Tiểu Phàm, con quen đám Lưu Côn Ngô sao?
Cha Mạc Phàm nhỏ giọng lo lắng hỏi. Tuy Đường Long cũng ở trong đó, có
quan hệ không tệ với Mạc Phàm, nhưng Đường Long căn bản không địch nổi đám người kia.
- Không sao đâu cha, đợi xem. Mạc Phàm cười nhạt.
- Tiểu Phàm, nếu cháu quen Lưu Côn Ngô, lát nữa kiếm cho bọn chú mấy chai Côn Ngô Thần Nhưỡng nhé.
Chú ba Mạc Phàm nheo mắt cười nói.
Côn Ngô Thần Nhưỡng?
Nghe nói năm Lưu Côn Ngô được sinh ra, để ăn mừng Lưu Côn Ngô ra đời đã
sản xuất rượu. Lấy nước Tây Hồ, xà nhà Nam Sơn, gạo Bắc Xuyên, bã rượu trân quý trăm năm của Lưu gia Đông Hải, sản xuất ở phường Đại Tác Giang Nam.
Cách bây giờ hơn 60 năm, sớm đã không còn hàng để bán, chỉ có Lưu gia còn.
Chú ba Mạc Phàm là người thích rượu như vậy, có thể uống một ngụm sống ít ba năm cũng nguyện ý. Kiếp trước chú ba thường xuyên nhắc tới rượu này, nhưng chưa từng được uống.
- Dạ, lát nữa cháu hỏi. Mạc Phàm gật đầu cười nói.
Cho dù rượu này thần kỳ, cũng chỉ bằng một món pháp khí đi?
Khổng Tuyên đi đến trước mặt đám Lưu lão, không kiêu ngạo không siểm nịnh
chỉ Mạc Phàm nói:
- Ông nội Lưu, các chú, cháu là Khổng Tuyên Khổng gia ở Nam Sơn, tên nhóc Đông Hải kia đâm hỏng xe thể thao của cháu, còn đánh bạn cháu bị thương nữa, mong các vị trưởng bối phân xử giúp cháu, sau này Khổng gia tất có hậu tạ.
Vẻ mặt đám Lưu Thần Côn thay đổi, trước lúc bọn họ tới đã biết người thành phố Nam Sơn tìm Mạc Phàm gây phiền phức, không ngờ lại là Khổng gia. Đám người này không nói gì, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Tiểu Tuyên à, cháu đã gọi ông một tiếng ông nội, vậy ông khuyên cháu một câu lập tức xin lỗi Mạc tiên sinh, cậu ấy bảo cháu làm gì thì cháu làm đó, nếu không đám trưởng bối bọn ông cũng không có biện pháp, bọn ông chỉ giúp cháu được vậy thôi. Lưu lão cười nói.
Phân xử giúp Khổng Tuyên đối nghịch với Mạc Phàm, kết cục sẽ giống Đường
Khôn.
Nếu Đường Khôn không có con gái có quan hệ với Mạc Phàm, có khả năng Đường Khôn không thể rời khỏi đình Hồ Tâm.
Lục gia Tây Hồ chỉ muốn cướp thuyền của Mạc Phàm, bây giờ còn đang ngâm
trong hồ Vũ Trung lạnh lẽo.
Khổng gia mạnh hơn Lục gia, nhưng Khổng Tuyên đắc tội Mạc Phàm nhiều
hơn chút.
Nói xong đám Lưu lão không để ý tới Khổng Tuyên, lập tức đi về phía Mạc
Phàm.
- Mạc tiên sinh, ngại quá chúng tôi tới muộn một chút.
Lưu lão nói hai câu, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Đây là tình huống gì thế? Lưu lão một đại lão ở thành phố Đông
Hải thực sự đến tìm Mạc Phàm, một đứa bé 16 tuổi, còn nói chuyện khách sáo
như thế, thậm chí còn không cho Khổng Tuyên đại tiểu thư Khổng gia mặt mũi.
Đám nhà giàu vừa rồi vô cùng hung hãn, sắc mặt cả đám rất khó coi. Đây không phải là Nam Sơn, là Đông Hải.
Gần như tất cả phú hào đại lão thành phố Đông Hải đứng phía đối lập bọn họ,
không ít người bắt đầu run rẩy, hai chân như nhũn ra.
Lúc này ngay cả Khổng Tuyên cao ngạo như Khổng Tước cũng nhíu mày, hàm
răng cắn chặt, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.
Từ nhỏ cô ta đã được một đám người nịnh nọt, cao cao tại thượng. Cho đến bây giờ đều là cô ta và mặt người khác, ai cũng không dám đánh lại. Lần này thì khác, cô ta bị một đứa bé vô cùng quê mùa làm mất mặt, người cô ta tìm giúp đỡ cũng từ chối giúp cô ta.
- Mạc Tiểu Phàm, rốt cuộc cậu là ai?
Khổng Tuyên cắn răng hỏi.
Mạc Phàm cười nhẹ, hai mắt sáng lên, khí thế kiêu ngạo xuất hiện.
- Bỏ chữ “Tiểu” đi, là tên của tôi, tôi là Mạc Phàm!