Khi Mạc Phàm và Chu Hiệt quay về xe, người đoàn làm phim đang dùng xe kéo chướng ngại vật trên đường, những người khác thì nghỉ ngơi ven đường, Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như nằm trong số đó.
Lưu Phỉ Phỉ nhìn thấy Mạc Phàm quay về, vội vàng đi cùng Trương Tĩnh Như tới đón.
Cô nhìn thấy Chu Hiệt phía sau Mạc Phàm, lông mày hơi nhíu lại.
- Chu tỷ, sao chị lại ở đây, La gia làm việc ở đây không phải là…
- Đúng vậy.
Chu Hiệt liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, gật đầu.
Cô biết rõ quan hệ giữa Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm, cho nên không giấu diếm Lưu Phỉ Phỉ.
Sắc mặt Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như thay đổi, âm tình bất định.
Nhất là Lưu Phỉ Phỉ, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch.
Vừa rồi ở trên xe Trương Tĩnh Như nói đại khái thực lực của La gia cho cô, thực lực của La gia còn đang trên Mạc gia.
Mạc Phàm không chỉ giết người La gia, La gia còn đang phái người bắt, chuyện này ầm ĩ hơn rồi.
Khi ở trên máy bay cô rất tin tưởng Mạc Phàm có thể giải quyết La gia, nhưng Trương Tĩnh Như nói cho cô biết về La gia, cô cũng có chút lo lắng.
Lúc Mạc Phàm nói chuyện với Lưu Phỉ Phỉ, Hứa Bình và Thôi Tường đi tới.
- Mạc tiên sinh, cậu vẫn muốn đi tiếp về phía trước sao?
Hứa Bình ân cần hỏi han.
Tuy Thôi Tường ở bên cạnh không nói gì, nhưng khóe miệng luôn nhếch lên nụ cười mỉa.
Mạc Phàm giết người La gia, anh ta đã gửi tin cho La thiếu, Mạc Phàm còn dám đến La gia, vậy thì đúng là muốn chết.
- Có vấn đề gì sao?
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc tiên sinh, hay là cậu dẫn theo Phỉ Phỉ, lập tức rời khỏi Mạc Bắc tốt hơn.
Trương Tĩnh Như thận trọng nói.
- Tĩnh Như nói không sai, chắc chắn nữ chính bộ phim sau của tôi là Phỉ Phỉ, tôi đồng ý với Mạc tiên sinh sẽ không đổi, bộ phim này dừng ở đây thôi?
Hứa Bình hỏi.
Mạc Phàm giết người La gia, chắc chắn La gia sẽ trả thù.
Có không biết bao nhiêu người trong đoàn làm phim muốn giẫm Lưu Phỉ Phỉ xuống để lên cao, chỉ cần đến Lâu Lan Cổ Thành, không cần nghĩ cũng biết sẽ có rất nhiều cướp nói quan hệ của Lưu Phỉ Phỉ và Mạc Phàm cho La gia.
La gia không bắt được Mạc Phàm, chắc chắn sẽ lấy Lưu Phỉ Phỉ trút giận.
Cho nên không chỉ Mạc Phàm phải rời đi, nữ chính của Lưu Phỉ Phỉ cũng không diễn được.
Mạc Phàm nhíu mày, nhìn lướt qua xung quanh, lập tức lắc đầu cười.
Những nữ diễn viên đó tụ tập thành tốp năm tốp ba, có một số người đang uống nước, số còn lại thì nói chuyện phiếm.
Nhưng cơ bản mỗi người đều cười mỉa, hữu ý vô ý nhìn về phía bên này vài lần.
- Mạc tiên sinh, tuy lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng tôi khuyên cậu rời đi tốt hơn, nhỡ đâu La gia biết cậu còn đang ở Mạc Bắc, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Thôi Tường thấy Mạc Phàm không nói lời nào, giả mù sa mưa nói.
Anh ta từng thấy bản lĩnh của Mạc Phàm rồi, chơi cứng với Mạc Phàm, nếu không phải anh ta còn chút tác dụng, có thể dẫn đường cho Mạc Phàm, anh ta đã sớm chết rồi.
Anh ta từng gặp không ít người như Mạc Phàm, không thể dùng cứng, chỉ có thể dùng mềm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
- Trước khi tôi tới, La gia đã biết tôi sẽ tới, cần phải nói cho người La gia sao?
Khi hắn chém đứt tay La Thành, đã nói cho La Thành hắn sẽ quang lâm Mạc Bắc, La gia chỉ không biết khi nào hắn tới mà thôi.
Thôi Tường nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, sau đó là mừng thầm.
Lúc này, không biết người nào kêu lên.
- Đường thông rồi.
Một gốc cây cuối cùng chắn giữa đường được xe kéo sang một bên, cuối cùng cũng đi tiếp được.
- Đường đã thông, vậy ý của Mạc tiên sinh là vẫn tiếp tục theo chúng tôi đến Lâu Lan Cổ Thành sao?
Thôi Tường nhìn thoáng qua đường, cười nói.
- Nếu không thì sao?
La Yên nợ đánh cược với hắn, không sao.
La Thành lại dám đến Mạc gia bắt người, đây tuyệt đối là mạo phạm vảy ngược của hắn.
Nếu hắn không đến Mạc Bắc diệt La gia, sau này sẽ có không ít người xúc phạm hắn, La gia tất phải bị diệt.
Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt Hứa Bình và Trương Tĩnh Như rất khó coi.
Trái lại Chu Hiệt và Lưu Phỉ Phỉ không nói gì thêm, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Thôi Tường hơi híp mắt, mừng như điên trong lòng.
Nếu Mạc Phàm không đi Lâu Lan Cổ Thành, anh ta đi đâu tìm Mạc Phàm báo thù, Lâu Lan Cổ Thành là cơ hội duy nhất của anh ta.
- Không phải Mạc tiên sinh có thâm cừu đại hận với La gia đấy chứ?
Trương Tĩnh Như cố lấy dũng khí hỏi.Mạc Phàm dám một mình đến địa bàn La gia, chắc chắn là có thù oán với La gia, còn bị cừu hận che mắt.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng không đủ để diệt La gia.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Như với vẻ đầy hứng thú, hình như cô gái này biết rất nhiều về La gia.
- Không sai.
Hắn không giấu diếm, nói thẳng.
- Vậy cậu có biết 10 năm qua có biết bao nhiêu gia tộc đến tìm La gia báo thù không?
Trương Tĩnh Như nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nói.
- Trái lại cô nói tôi nghe thử xem.
Mạc Phàm nói, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
- 18 đại gia tộc, 56 tiểu gia tộc, anh biết có bao nhiêu gia tộc có thể báo thù không?
- Bao nhiêu?
Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, tò mò hỏi.
- Không một gia tộc nào có thể báo thù, chỉ có một người còn sống rời đi, cũng điên rồi, những người khác đều thành Hạn Bạt mặc cho thủ hạ của La gia sử dụng.
Trương Tĩnh Như nắm chặt tay, hơi kích động nói.
Những gia tộc này không làm gì được La gia, thậm chí có một số gia tộc dẫn theo vài trăm người tới Mạc Bắc, cũng không quay về được, một mình Mạc Phàm làm được gì.
Cho dù là thần tiên, ở mảnh đất Mạc Bắc cũng không linh.
- Cho nên cô cũng là thành viên của những gia tộc đó?
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Trương Tĩnh Như nói.
Trương Tĩnh Như hiểu rõ như thế, không phải người La gia thì là đương sự, Trương Tĩnh Như là cái sau.
- Đúng vậy.
Trương Tĩnh Như không phủ nhận, gật đầu, trong đôi mắt hiện lên bi thương.
Quả thật trước khi cô đến đã tìm hiểu về La gia, không phải là vài ngày trước hay mấy tháng trước, mà trước đây cô đã tìm hiểu về La gia.
Trương gia bọn cô là pháp đạo thế gia nổi tiếng Giang Châu, một người cô của cô chỉ từ chối lời thổ lộ của đệ tử La gia.
La gia liền phái người đi bắt tất cả phụ nữ trẻ tuổi ở Trương gia bọn họ lúc ấy, lúc đó cô còn nhỏ nên tránh thoát một kiếp.
Ông nội cô dẫn một đám người đi Mạc Bắc tìm La gia tranh luận, còn chưa quay về, để lại một đám người già yếu non trẻ, khiến Trương gia bọn cô xuống dốc từ đây.
Vùng đất Mạc Bắc này đáng sợ biết bao nhiêu, đủ thấy được.
Hứa Bình và Thôi Tường nghe Trương Tĩnh Như nói, lập tức hiểu ra.
Chẳng trách Trương Tĩnh Như hiểu về La gia như thế, hóa ra là có cừu với La gia.
- Tĩnh Như, tôi thấy cô đừng đi Lâu Lan Cổ Thành nữa, cô và Mạc tiên sinh quay về tốt hơn, cô có thân phận như thế, đến Lâu Lan Cổ Thành cũng không an toàn.
Thôi Tường liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười mỉa nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Vậy thù của Trương gia cô, có người báo cho cô rồi, chúng ta đi thôi.
Những đại gia tộc này bị La gia tiêu diệt, hắn sẽ nằm trong số gia tộc này sao?
- Cái gì?
Trương Tĩnh Như sửng sốt.
Hứa Bình cũng sửng sốt.
Trương Tĩnh Như nói nhiều như thế, vẫn không đả động được Mạc Phàm.
- Được, tôi đi sắp xếp thêm vị trí nữa.
Thôi Tường cười đắc ý nói, xoay người đi sắp xếp.
Mạc Phàm không chịu quay đầu, không gì tốt hơn chuyện này, đợi coi.
Đoàn người nghỉ ngơi một lát, tiếp tục xuất phát, đi sâu vào trong sa mạc rộng lớn.
Một ngày sau, tất cả xe dừng trước sơn cốc do sơn thể màu đen làm thành, mọi người không hẹn mà cùng bước từ trên xe xuống.