- Mạc Phàm tới thì thế nào, Phi ca của chúng tôi sắp tham gia tuyển chọn của Hoa Hạ Thần Kiếm, cậu ta dám làm gì Phi ca chúng tôi sao?
Đinh Tuấn Kiệt không sợ hãi nói.
Ở tuổi bọn họ, không chỉ xem bối cảnh của cha mẹ, còn xem ai có tiền đồ hơn.
Người chỉ biết động quả đấm như Mạc Phàm, kết quả tốt nhất sau này chính là làm vệ sĩ cho con em nhà giàu nào đó, cả đời làm nô.
Kết quả tệ một chút là không cẩn thận xảy ra mạng người, bị giam vào ngục, cả đời hoàn toàn bị hủy.
Triệu Phi lại không giống vậy, anh ta thông qua kiểm tra sức khỏe của Hoa Hạ Thần Kiếm, có thể thành một thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm, sau này tiền đồ vô lượng.
Bất luận thân phận và địa vị, đều không phải tên nhà quê Mạc Phàm có thể so sánh.
- Em gái, anh trai nhóc bắt nạt Phi ca của chúng tôi, cậu ta không chịu nói xin lỗi, nhóc nói lời xin lỗi với Phi ca chúng tôi được không?
Đinh Tuấn Kiệt nhìn bé gái bên cạnh Vương Vân đầy khinh bỉ, cười âm hiểm nói.
Dáng vẻ bé gái này chỉ 11, 12 tuổi, mái tóc ngắn, lại mặc đồng phục cả trai lẫn gái đều mặc, nếu như không phải quá thanh tú, rất dễ làm người ta cho rằng là tiểu soái ca.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, cái mũi nhỏ xinh xắn, khóe miệng hơi nhếch lên, có bảy tám phần tương tự Mạc Phàm, nhưng đẹp hơn Mạc Phàm rất nhiều.
Một đôi mắt long lanh ngập nước, nhưng lúc này bên trong đều là ấm ức.
- Anh trai tôi sẽ không bắt nạt các anh, trừ phi các anh là người xấu.
Mạc Vũ quật cường nói.
- Có nghe hay không, có bản lĩnh đi tìm Mạc Phàm nói xin lỗi ấy.
Vương Vân nhìn Mạc Vũ đầy hài lòng, đồng thời không ngừng xúc động, hai anh em nhìn giống nhau, nhưng sao khác biệt lớn như vậy.
Mạc Phàm chính là một que kem lớn, bụng dạ thẳng thắn lại lạnh như băng, không làm người ta thích một chút nào.
Em gái hắn đẹp hơn, còn thông minh đáng yêu vô số lần.
- Người xấu sao? Con bé này lại nói Phi ca của chúng ta là người xấu, nhóc không hỏi thăm một chút, anh nhóc tới trường học mấy ngày, đánh bạn học, đánh giáo viên, đánh chủ nhiệm phòng giáo vụ, chuyện xấu gì anh ta cũng không chừa, nhóc còn cảm thấy anh trai nhóc là người tốt không?
Đinh Tuấn Kiệt cười mỉa nói.
- Anh nhóc được người ta gọi là Đại Ma Vương ở trường nhóc có biết không?
Người đẹp Tôn Thiến lúc trước còn nhìn Mạc Phàm với cặp mắt khác xưa cười khanh khách nói, mắt đẹp nhìn Triệu Phi có ý lấy lòng.
Triệu Phi qua kiểm tra sức khỏe của Hoa Hạ Thần Kiếm, cho dù bị loại, cũng sẽ được quân đội lính đặc chủng khác nhận.
Thân thiết một chút sau này mới có chỗ tốt, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được.
- Nhanh chóng nói xin lỗi Triệu Phi thay anh nhóc đi, nói không chừng Phi ca cao hứng, dựa vào quan hệ bạn học, sau này còn có thể bảo vệ anh trai nhóc.
Có bạn học khác phụ họa theo.
Khóe miệng Triệu Phi nhếch lên, trên mặt hiện lên chút cao ngạo và chút sảng khoái.
Từ ngày đầu tiên Mạc Phàm tới lớp này, anh ta chưa từng ngẩng đầu lên được.
Ở lớp Taekwondo bị đánh té xỉu, bị tát vào mặt trước mặt mọi người ở phòng học.
Từ đó về sau anh ta luyện Taekwondo một cách điên cuồng, ai biết không chỉ thông qua kiểm tra sức khỏe của Hoa Hạ Thần Kiếm, còn được phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm nhìn trúng.
Phó đội trưởng kia cảm thấy khung xương anh ta rất được, lại chăm chỉ, vô cùng thích hợp với Hoa Hạ Thần Kiếm.
Anh ta không cần tham gia tuyển chọn gì đó, có thể trực tiếp tiến vào thí luyện, coi như là nửa thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm rồi.
Anh ta không nói với đám Đinh Tuấn Kiệt chuyện này, nếu không e rằng còn náo động hơn nữa.
Anh ta đã tiến một nửa vào cửa Hoa Hạ Thần Kiếm, Mạc Phàm này còn không cúi đầu với ông đây?
- Đại Ma Vương thì sao chứ, bạn học quá xấu đáng đánh, thầy cô giáo xấu càng phải đánh, tôi sẽ không nói xin lỗi với đám người xấu xa các anh, anh trai tôi càng không cần xin lỗi các anh.
Mạc Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, không sợ mấy người này chút nào.
Cô không hiểu rốt cuộc tình huống nơi này là sao, nhưng vẫn luôn cảm thấy đám người này là lạ, ngoại trừ Vương Vân ra không một ai giống người tốt.
Triệu Phi khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra chút khó chịu.
Một Mạc Phàm phách lối không ai bì nổi còn chưa tính, ngay cả một tiểu nha đầu cũng nói bọn họ không phải người tốt.
Thực sự cho rằng vẫn giống như mấy ngày trước, tất cả vẫn không thay đổi sao?
Đinh Tuấn Kiệt nhận ra Triệu Phi khó chịu, chớp mắt một cái, lộ ra hung ác.
- Nhóc con, ngang ngược cũng phải nhìn nơi chứ, nói cho nhóc biết, bây giờ nhóc dập đầu nói xin lỗi Phi ca của chúng tôi, anh nhóc còn có thể ít đi một lần đau đớn da thịt, nếu không đến lúc đó anh trai nhóc sẽ đẹp mặt.
Mạc Vũ lộ ra chút lo lắng, đám người này nhìn hung dữ như vậy, không đánh nhau thật với anh trai cô đấy chứ?
Cô nhìn về phía Vương Vân, cô vừa tiến vào tìm Mạc Phàm liền cảm thấy Vương Vân tương đối thân thiết, nên tương đối dựa dẫm vào Vương Vân.
- Đừng để ý tới bọn họ, chị mang em đi tìm anh trai em.
Vương Vân nói, trên mặt cũng không biết làm sao, kéo Mạc Vũ định rời đi.
Bây giờ Triệu Phi có cơ hội vào Hoa Hạ Thần Kiếm, hơn nửa không chỉ qua kiểm tra sức khỏe đơn giản như vậy, nếu không sẽ không phách lối như thế, nếu là như vậy, không phải Mạc Phàm có thể chọc được.
Rõ ràng ngày hôm nay Triệu Phi đến trả thù, Mạc Phàm đừng động vào anh ta thì tốt hơn.
- Haizz, chớ đi, lớp trưởng Vương.
Đinh Tuấn Kiệt cười âm hiểm chắn trước mặt Vương Vân và Mạc Vũ, ngăn đường đi của bọn họ.
- Bé gái, Mạc Phàm không phải là anh ruột của nhóc đúng không?
Mạc Vũ hơi nhíu mày, trong mắt có chút hoảng hốt.
- Các anh nói linh tinh, sao anh ấy có thể không phải là anh ruột tôi.
- Nếu là anh ruột, nhóc tình nguyện nhìn cậu ta chảy máu cũng không chịu dập đầu nhận sai giúp cậu ta, anh em ruột chỗ nào?
Tôn Thiến suy nghĩ một lúc nói.
- Chuyện này…
Mạc Vũ do dự một lát, hỏi:
- Các anh thật sự muốn đánh anh trai tôi sao?
Đám Triệu Phi, Đinh Tuấn Kiệt mặt tươi như hoa.
- Thực ra học sinh ngoan như chúng tôi bình thường sẽ không ra tay đánh người, nhưng anh trai nhóc đúng là khinh người quá đáng, không giáo huấn cậu ta sẽ khó làm Phi ca bình phục tâm tình, thế nào, nhóc muốn dập đầu nhận sai thay anh trai nhóc sao?
Đinh Tuấn Kiệt cười đắc ý nói.
- Anh trai tôi nói không thể dập đầu với người khác, nếu các anh chuẩn bị đánh anh trai tôi, không bằng đánh tôi đi, đừng đánh anh trai tôi, anh tôi còn phải đi học ở đây.
Mạc Vũ nhỏ giọng nói.
Mẹ thường xuyên nói với cô, sau này nhà mình phải dựa vào anh cô, cô phải bảo vệ anh cô thật tốt.
Vương Vân hơi kinh hãi, không ngờ Mạc Vũ sẽ vì Mạc Phàm, lại xin mình bị đánh, nha đầu tốt như vậy lại bị đám Triệu Phi bắt nạt, lửa giận lập tức xông lên đầu.
- Triệu Phi, các cậu đủ rồi, các cậu muốn đánh cô bé, thì đánh cả tôi đi.
Đám Triệu Phi sửng sốt một chút, không chỉ không đồng tình trái lại cười to lên.
- Quả nhiên cô nàng này ở nông thôn, đúng là ngu.
- Tôi chết vì cười mất, vậy mà cầu xin đánh mình.
…
Trong phòng học, tràn đầy tiếng cười mỉa.
- Như vậy đi, chúng tôi cũng không đánh nhóc, cũng không đánh anh trai nhóc, cũng không bảo nhóc quỳ xuống dập đầu, nhóc tự mình tát mấy cái là được.
Triệu Phi cười mỉa nói.
Lần trước anh ta bị Mạc Phàm nhục nhã như vậy, hôm nay anh ta muốn trả lại nhục nhã cho em gái Mạc Phàm.
- Tiểu Vũ, đừng tin cậu ta.
Vương Vân nói, hai mắt nổi giận đùng đùng trừng mắt với Triệu Phi.
- Triệu Phi, các cậu hơi quá đáng, không sợ Mạc Phàm tìm các cậu gây phiền phức sao?
- Ha ha, tôi còn sợ cậu ta không đến, không dám tìm tôi gây phiền phức.
Triệu Phi không thèm để ý cười nói.
Chẳng qua đây chỉ là lợi tức, đợi Mạc Phàm tới, anh ta sẽ lấy hết.
- Anh nói thật sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Phi ca chúng tôi nói, nhất ngôn cửu đỉnh, yên tâm đi, con ngốc.
Đinh Tuấn Kiệt vội vàng vỗ mông ngựa Triệu Phi.
Mạc Vũ nhíu mày, do dự một lát.
- Được, hi vọng các anh nói được thì làm được.
Mạc Vũ non nớt nói.
Đôi mắt hồng hồng, nước mắt ấm ức chuyển động bên trong.
Nói xong, cô vươn bàn tay nhỏ trắng nõn lên, muốn tát về phía mặt mình.
Đám Triệu Phi nhếch môi cười, tươi cười đầy mặt.
Lông mày Vương Vân nhíu chặt lại.
“Bốp!”
Một cái tát vang dội vang lên trong phòng học.