Trong đình bên hồ, một lão giả đi từ trong màn đêm đến dưới đèn đường.
Lão giả này gần 60 tuổi, mặc trang phục thời Đường, tóc hoa râm, nhưng làn da như đứa bé mới sinh.
- Liễu Như Phong?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn lão giả một cái, lông mày nhướn lên, nói.
Toàn thân lão giả này là thanh mộc chi khí, cảnh giới Tiên Thiên, còn có vài phần tương tự với Liễu Như Tùng bị giết, hẳn là Liễu Như Phong gia chủ Liễu gia ở thủ đô.
- Không sai, đúng là lão phu.
Liễu Như Phong nói, trên mặt đều là kiêu ngạo.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười lạnh lùng.
Hắn còn chưa tới Liễu gia ở thủ đô, vậy mà Liễu Như Phong này thông qua Hắc Thị tới tìm hắn, chuyện này đúng là hắn không ngờ tới.
- Hắc Thị các cô còn có nhiệm vụ này sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Nếu cậu có thể trả được giá mà cậu giao phó, Hắc Thị chúng tôi đều có thể làm cho cậu, bao gồm cả tôi ở bên trong.
Một tay Lam Điệp đặt trước ngực tuyết trắng, cười quyến rũ nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, dời mắt nhìn Liễu Như Phong.
- Ông tìm tôi có chuyện gì?
- Hòa giải.
Liễu Như Phong nói.
- Không phải xin lỗi sao?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Liễu Như Tùng ra mặt giúp Hoàng gia, chắc chắn là Liễu Như Phong bày mưu đặt kế.
Liễu gia đã động vào Mạc gia hắn, bây giờ muốn hòa giải sao?
Liễu Như Phong lập tức nhíu mày, sắc mặt âm u.
- Mạc Phàm, cậu nghĩ rằng cậu giết Thiên Thành Diệt, thì thiên hạ vô địch sao, đợi tất cả những người nhận được Thanh Long Lệnh tiến vào Hoa Hạ, tôi đảm bảo cậu ngay cả cười cũng không cười nổi.
- Vậy vì sao ông phải hòa giải với tôi?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
- Nếu không phải vì cậu giải trừ bệnh dịch, ngăn cản huyết tế của Vu Thần Giáo, chúng ta lại đều là người Hoa Hạ, cậu nghĩ rằng Liễu gia tôi sẽ hòa giải với cậu sao?
Liễu Như Phong hiên ngang lẫm liệt nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, giống như nghe được một truyện rất buồn cười.
Ở trong mắt hắn, Liễu Như Phong giống như một người đâm Mạc gia bọn họ, sau khi đâm xong nói với hắn, tôi thấy con người cậu rất tốt bụng, chúng ta đều là người Hoa Hạ, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi.
- Hòa giải có chỗ tốt gì với tôi?
Mạc Phàm hỏi.
Liễu Như Phong thấy Mạc Phàm động tâm, nhướn mày, trên mặt lộ ra chút hớn hở, lấy một cái lệnh bài lục giác bằng đồng xanh.
ằ ấ ố ắ ổLệnh bài to bằng lòng bàn tay, một mặt có Thanh Long vờn quanh trông rất sống động, một mặt có khắc chữ “Lệnh” cổ.
- Nếu cậu hòa giải với Liễu gia chúng tôi, tôi sẽ ném Thanh Long Lệnh của Thanh Bang vào trong Tây Hồ.
Mỗi kiện Thanh Long Lệnh mà Thanh Bang tuyên bố, không phải ai cũng có thể đạt được, chỉ có thế lực đủ thực lực mới lấy được.
Liễu gia bọn họ ngoại trừ là võ đạo thế gia ở Hoa Hạ, bồi dưỡng đệ tử bảo vệ bên cạnh cấp cao Hoa Hạ ra, cũng quản lý mấy đội lính đánh thuê ở nước ngoài, trong đó có hai đội cấp S, tất nhiên có tư cách đạt được Thanh Long Lệnh của Thanh Bang.
Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hàn quang hiện lên.
- Có chỗ tốt gì đối với ông?
Liễu gia lấy Thanh Long Lệnh, không phái sát thủ, trái lại đến đây hòa giải, chắc chắn không đơn giản như vậy.
- Nếu cậu đồng ý giao bí pháp giải Vạn Diệt Lao Lung cho Liễu gia tôi, Liễu gia tôi có thể bảo vệ Mạc gia cậu an toàn.
Liễu Như Phong hơi híp mắt nói.
Nếu không phải vì có thể đi vào phủ đệ của tiên nhân, chắc chắn ông ta sẽ phái người gi ết chết Mạc Phàm, một khi thành công Liễu gia bọn họ sẽ thành trưởng lão Thanh Bang.
Nhưng nếu có được bí pháp giải Vạn Diệt Lao Lung, tiến vào phủ đệ tiên nhân, trưởng lão Thanh Bang là cái thá gì?
Chỉdo dự một lát, ông ta tìm tới Hắc Thị.
Liễu Như Phong vừa nói xong, Lam Điệp nhíu mày lại, khuôn mặt quyến rũ âm u hơn.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười khẽ.
Liễu Như Phong tìm hắn hòa giải là giả, muốn bí pháp Âm Dương Pháp Kiếm mới là thật.
Không thể không nói, Liễu Như Phong đúng là biết chọn thời điểm, lựa chọn lúc hắn bốn bề là địch, thập diện mai phục.
Chỉ cần hắn không đồng ý, sẽ bị ám sát nhiều hơn nữa.
Không chỉ lựa chọn đúng lúc, thủ đoạn của Liễu Như Phong cũng không tệ, mượn Hắc Thị đảm bảo hắn sẽ không ra tay.
Đổi lại là những người khác, rất có khả năng sẽ bị Liễu Như Phong đùa giỡn trong tay.
Nhưng Liễu Như Phong bàn tính rất tốt, chỉ tiếc là tìm lầm đối thủ.
Ở trong mắt hắn, muôn vàn thủ đoạn chỉ là một lớp giấy hồ bên ngoài đèn lồng, thực lực căn bản không chịu nổi thiêu đốt của hắn.
Ánh mắt hắn phát lạnh, đi đến chỗ Liễu Như Phong, gió lạnh tự nhiên nổi lên, thổi về bốn phía.
Liễu Như Phong thấy Mạc Phàm đi về phía ông ta, sắc mặt ông ta thay đổi, lộ ra chút sợ hãi.
Mạc Phàm có thể g iết chết Thiên Thành Diệt, chắc chắn ông ta cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, nếu không sao ông ta có thể dùng nhiều tiền như thế mời Hắc Thị ra mặt.
- Lam cô nương, đây là uy tín của Hắc Thị cô sao?
Lam Điệp nhíu chặt mày:
- Mạc Phàm, cậu nhận tình báo của chúng tôi, không thể ra tay.
- Yên tâm, tôi vẫn có chút uy tín đó.
Mạc Phàm đi đến bên cạnh Liễu Như Phong, lạnh nhạt nói.
Lúc này sắc mặt Liễu Như Phong mới khôi phục như thường, cười nham hiểm.
- Mạc Phàm, cậu suy xét thế nào?
Một tay Mạc Phàm lấy Thanh Long Lệnh từ tay Liễu Như Phong, tay còn lại điểm về phía mi tâm, một ký hiệu hỏa hoa bay từ mi tâm ra, biến mất vào trong lệnh bài.
Một lát sau, ký hiệu lại bay ra, quay về mi tâm hắn.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra rét lạnh hơn nhiều.
- Mạc Phàm, cậu làm gì thế?
Liễu Như Phong cảm thấy khó hiểu nói.
Ông ta không biết Mạc Phàm thi triển pháp thuật gì với Thanh Long Lệnh, trong lòng lại dâng lên dự cảm không tốt.
- Thanh Long Lệnh, Liễu gia các ông giữ đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, ném Thanh Long Lệnh xuống dưới đất.
Mắt Liễu Như Phong mở to, có chút không tin tưởng lắm lỗ tai của mình.
- Mạc Phàm, cậu không muốn hòa giải với Liễu gia tôi sao?
- Hòa giải, tôi cần hòa giải với các ông sao?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Lúc này người Liễu gia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ông ta căn bản không thấy rõ tình thế.
Một đám sát thủ, hắn sẽ sợ sao?
Một Liễu gia, hắn cần thỏa hiệp?
Quá coi thường y tiên bất tử hắn rồi.
Sắc mặt Liễu Như Phong âm u, trong mắt lóe lên lửa giận hừng hực.
Mạc Phàm đang trong tình cảnh này, vậy mà dám từ chối, đúng là không biết sống chết.
Lam Điệp ở bên cạnh cũng lộ vẻ bất ngờ, Mạc Phàm từ chối Hắc Thị bọn họ, lựa chọn đã ít đi.
Hiện giờ lại từ chối Liễu gia, đúng là không sáng suốt.
- Mạc Phàm, cậu thực cho rằng chỉ dựa vào cậu, cậu có thể đối phó với nhiều sát thủ như thế, nói cho cậu biết, người nhận được Thanh Long Lệnh còn nhiều hơn cậu biết, cũng càng kh ủng bố hơn, cho dù là người trốn ở thành phố Tây Hồ, cậu cũng không tìm được đâu, càng không nói đến chuyện đối phó bọn họ, cậu không hợp tác với Liễu gia tôi, căn bản chỉ còn đường chết.
Liễu Như Phong tức giận nói.
“A…” Mạc Phàm khinh thường.
Hắn vừa nâng mí mắt, bỗng nhiên xung quanh sáng lên.
“Vù vù!” Ba ngọn lửa màu trắng xuất hiện xung quanh hắn, nhiệt độ xung quanh tăng lên.
- Ông có biết hay không, chỉ dựa vào những lời ông nói, tôi có thể thiêu ông thành tro tàn, giống như Liễu Như Tùng.
Sắc mặt Liễu Như Phong thay đổi, sợ hãi xuất hiện trong lòng ông ta.
Ông ta tu luyện công pháp thuộc tính mộc, ghét nhất là lửa, ngọn lửa của Mạc Phàm càng khiến ông ta bất an, bực bội.
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, cậu dám ra tay với tôi, thì đợi Hắc Thị trả thù đi!
Liễu Như Phong nghiến răng nói.
Hắc Thị đồng ý với ông ta, Mạc Phàm sẽ không ra tay, nhất định bọn họ sẽ làm được.
Mạc Phàm dám ra tay với ông ta, đợi bị Hắc Thị tiêu diệt đi.
- Mạc Phàm, cậu đừng kích động.
Lam Điệp vội vàng nói.
- Yên tâm, tôi không chỉ không giết ông tối nay, sau này cũng không giết ông, tôi sẽ khiến ông đi tự sát.
Mạc Phàm vô cùng tự tin nói.
Một Liễu gia động Mạc gia hắn không nói, vậy mà còn muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Nếu như Liễu Như Phong không tự sát, hắn sẽ diệt Liễu gia.
- Còn những sát thủ này, muốn xem bọn họ chết thế nào, hãy mở to mắt mà xem đi.
Hắn nói xong không để ý đến Liễu Như Phong nữa, bóng dáng chớp lóe, đạp hồ nước, lao về phía nội thành đèn đuốc sáng trưng.
Lúc rơi xuống, như chuồn chuồn lướt nước.