Tạ Tam Miểu thấy Mạc Phàm chỉ là đứa trẻ 16, 17 tuổi, cười cười, con nhà ai đứng đây khoác loác thế này, cũng không nhìn xem trường hợp.
Nhưng thấy Mạc Phàm tham dự vào, anh ta giả mù sa mưa nói:
- Tiểu bằng hữu, cậu thật sự có thể cứu ông ấy tỉnh lại sao, nếu cậu có thể cứu được ông ấy, tôi cũng muốn biết tên khốn nạn nào hại ông ấy, còn hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi.
Hai cảnh sát kia nhíu mày nhìn Mạc Phàm, không nói gì.
Xung quanh có không ít người nhìn Mạc Phàm, ánh mắt đều là khinh bỉ, còn nhỏ tuổi như vậy đã khoác loác, cha mẹ dạy thế nào nhỉ?
Ngay cả Vương Ngọc Lan đang tuyệt vọng cũng sửng sốt, Mạc Phàm nhìn không giống bác sĩ, bác sĩ đều bảo bọn họ chuẩn bị hậu sự, hơn nữa đã qua bốn năm tiếng, còn cứu được sao?
- Vị tiểu huynh đệ này, cậu nói cái gì, cậu thật sự có thể cứu ông xã tôi sao?
- Bây giờ còn có thể, qua nửa tiếng tôi không có biện pháp.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Tử vong trong mắt bác sĩ bình thường không có phân biệt gì, nhưng trong mắt bác sĩ y thuật cao minh chia làm chết thật và giả chết.
Chết thật tam hồn lục phách tan hết, trừ phi hắn khôi phục tu vi Kim Đan mới có thể chữa trị.
Giả chết, trong cơ thể vẫn còn một đường sinh cơ, chỉ là có vẻ mỏng manh, bác sĩ bình thường khó mà phát hiện, chỉ cần có chút sinh cơ ấy, là có thể cứu người sống.
Trạng thái hiện giờ của người này là giả chết, nếu lại kéo dài thêm một lát, thật sự sẽ chết thật.
Nghe Mạc Phàm nói, đôi mắt Vương Ngọc Lan mở to, lau nước mắt, kinh ngạc vui mừng nói:
- Thật vậy sao?
Tạ Tam Miểu hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:
- Lời nhóc con nói mà cũng tin, đúng là hai lúa, nếu cậu ta có thể cứu người, tôi sẽ nuốt gốc thép này, thực sự cho rằng Hoa Đà tồn tại à, tôi thấy bà đừng tốn sức nữa, nhanh kéo về nhà chôn đi, bớt để ông xã bà chịu chút tội.
Vẻ mặt Vương Ngọc Lan hơi tối sầm lại, bà cũng không tin tưởng lắm, dù sao chết mà sống lại chỉ có ở trên TV.
Nhưng lại muốn thử xem, nhỡ đâu là thật thì sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Tạ Tam Miểu.
- Anh chắc chắn muốn nuốt thép?
Tạ Tam Miểu nhướn mày, một tên nhóc cũng dám nói chuyện với anh ta như vậy, không nhìn xem nơi này là đâu, không xem cậu ta là ai?
Nhưng ngay sau đó, tức giận của anh ta hóa thành vui vẻ, trong mắt hiện lên trêu tức.
- Nhóc con, cậu đã tự tin như vậy, vậy đánh cược nhé, nếu cậu cứu ông ta tỉnh lại tôi sẽ nuốt thép, nhưng nếu cậu không cứu được, tự cậu tát mình 30 cái, thế nào?
Không ít người ở xung quanh, bao gồm hai cảnh sát kia nhao nhao lắc đầu, nhưng không có biện pháp.
Loại chuyện này không trái với pháp luật, bọn họ cũng không quản được.
Có người thấy Mạc Phàm nhỏ tuổi, cũng cảm thấy Mạc Phàm biết chút y thuật, khuyên:
- Cậu bé, đừng đánh cược với cậu ta.
- Đừng trúng kế của cậu ta, nhanh đi học đi.
Cũng có người như Tạ Tam Miểu thấy Mạc Phàm là kẻ lừa đảo:
- Một người nằm lâu như vậy rồi, sao có thể cứu chữa được, đúng là tự tìm khổ.
- Có thể, anh đợi nuốt thép đi.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.
Hắn là y tiên bất tử, nếu như ngay cả một người tiến vào trạng thái chết giả cũng không cứu được, còn gọi gì là y tiên bất tử, càng không xứng với tên tuổi y thuật số một.
Đừng nói là hắn, ngay cả Thường Ngộ Xuân và Hạc Duyên Niên đến đây đều có thể cứu sống người này.
Nói xong hắn xoay người nói với Vương Ngọc Lan:
- Bà muốn thử một lần không? Không thử bà vĩnh viễn sẽ không biết.
Vương Ngọc Lan thấy Mạc Phàm tự tin như vậy, do dự một lát, quyết tâm trong lòng.
- Mong tiểu huynh đệ cứu ông xã tôi, chỉ cần cậu có thể cứu sống ông ấy, cậu bảo tôi làm trâu làm ngựa đều được.
- Làm trâu làm ngựa thì không cần, cởi áo tang trên người bà ra đi, người còn chưa chết đã mặc thành như vậy, xui xẻo.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói, lấy một hộp ngân châm mang theo người ra.
Vương Ngọc Lan sửng sốt một lát, thật sự cởi áo tang ra, lộ ra quần áo mặc thường ngày.
Một chiếc áo ngắn tay màu trắng, một chiếc quần bò bó sát.
Tuy bà đã sinh hai đứa con, dáng người không chỉ không biến dạng còn càng thêm đầy đặn.
Làn da trắng như sữa bò, gương mặt trái xoan không kém mỹ nữ trong nội thành.
Thấy thế nào cũng không giống như phụ nữ từ nông thôn đến, trái lại như thiếu phụ thời thượng ở đô thị.
Bà vừa cởi ra, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Nhất là Tạ Tam Miểu, trong mắt anh ta là ánh sáng nóng bỏng, nhìn chằm chằm Vương Ngọc Lan, trong lòng nghĩ thầm:
- Vậy mà tên ngốc Trương Thành có vận khí tốt như vậy, có thể cưới được nàng dâu như thế, không biết có thể chơi được hay không?
Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua, liền vén vải trắng trên người Trương Thành ra.
Hai mắt Trương Thành nhắm nghiền, khóe miệng còn có tơ máu, rõ ràng là khi rơi từ trên lầu xuống, nội tạng bị thương.
Những thứ này đối với Mạc Phàm mà nói, không là vấn đề gì đáng kể.
Trong mắt hắn lóe sáng tinh quang, nhưng không vội vàng ra tay.
- Nhóc con, không phải cậu muốn cho tôi nuốt ống thép sao, sao không ra tay cứu người đi, không phải không cứu được đấy chứ.
Tạ Tam Miểu thấy Mạc Phàm không ra tay, cho rằng Mạc Phàm hối hận rồi.
Mạc Phàm nhíu mày, không để ý đến Tạ Tam Miểu.
- Tiểu huynh đệ, cậu xem ông xã tôi còn cứu được không?
Vương Ngọc Lan ân cần hỏi han.
Vừa rồi bà có chút tin tưởng Mạc Phàm, bây giờ hơi lo lắng.
Vừa mới trải qua tuyệt vọng, lại nhìn thấy chút hi vọng, bà không muốn chút hi vọng ấy lại biến thành tuyệt vọng.
- Có, chỉ là tôi đang suy nghĩ, chữa trị như thế nào để ông ấy khôi phục nhanh nhất.
Mạc Phàm nói chi tiết.
- Dừng, còn khoác loác.
Tạ Tam Miểu cười khinh thường.
- Nhóc con, bây giờ cậu hối hận còn kịp, tôi sẽ không bảo cậu tát 30 cái nữa, cậu gọi tôi ba tiếng ông nội là được.
Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe lên, cười mỉa hỏi:
- Tạ Tam Miểu, anh cứ thích nuốt thép như vậy sao?
Tam Miểu là ngoại hiệu của anh ta, lúc chị anh ta chưa gả cho Trương Thiên, thường xuyên bị người ta gọi như vậy.
Bây giờ vì có Trương Thiên, anh ta thành người đứng đầu công trường, đã không ai gọi ngoại hiệu này nữa.
Tạ Tam Miểu sửng sốt, trừng mắt cẩn thận đánh giá Mạc Phàm, xác định mình chưa từng gặp Mạc Phàm bao giờ.
- Nhóc con, cậu nhận sai người rồi?
Tạ Tam Miểu ra vẻ chấn định nói.
- Nhận sai người sao?
Mạc Phàm cười.
Đời trước, hắn quen Tạ Tam Miểu là sau khi chị họ kết hôn với Trương Siêu, tất nhiên bây giờ Tạ Tam Miểu không biết hắn.
- Chắc vậy, nhưng hôm nay ống thép này, anh ăn hết rồi.
Mạc Phàm nói chắc chắn.
Nói xong hắn cầm lấy ngân châm, hai cây châm châm lên vành tai Trương Thành, một cây châm lên chóp mũi, hai cây châm ở chân ông ta.
Mỗi cây châm sâu cạn không đồng nhất, đủ để đâm phá mấy mạch máu của Trương Thành, từng dòng máu tím đen chậm rãi chảy ra từ năm châm.
Châm mấy châm đơn giản, hắn liền thu hồi châm.
Mọi người đều mờ mịt, không phải nói có thể cứu người à, vậy là xong rồi sao?
- Tiểu huynh đệ, cậu chữa trị xong rồi à?
Vương Ngọc Lan hỏi.
- Ừm.
Mạc Phàm gật đầu.
Những người khác nhao nhao lắc đầu, những người này nhìn Vương Ngọc Lan đầy thương cảm, vốn tưởng rằng Mạc Phàm thật sự có thể cứu người, ai biết đều là gạt người.
- Quả nhiên là kẻ lừa đảo, đồng chí cảnh sát, bắt cậu ta đi.
Có người nói với cảnh sát.
Vừa rồi Tạ Tam Miểu bị Mạc Phàm hù dọa, còn có chút sợ hãi, nhìn hành động của tên nhóc này, giống như thật sự có thể làm được.
Nhỡ đâu được tên nhóc này cứu sống, anh ta sẽ gặp nạn rồi.
Ai biết tên nhóc châm vài cái là xong việc, Trương Thành không có một chút phản ứng nào.
- Nhóc con, đây là y thuật của cậu à, cậu tự mình đánh, hay là tôi bảo người ta đánh giúp cậu, cậu chọn một cái đi.
Tạ Tam Miểu đắc ý nói.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười không thèm để ý:
- Tôi lựa chọn, cho anh nuốt thép vào.
Một tay hắn ấn vào ngực Trương Thành một cái, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vận chuyển, linh khí không hề cách trở đến xung quanh tim Trương Thành, nhẹ nhàng nắm chặt, lại buông ra.
Mấy giây sau, bỗng nhiên thân thể cứng ngắc của Trương Thành thành cong lên, hít một hơi dài, giống như bị ngộp trong nước đã lâu, cuối cũng cũng nổi lên mặt nước.
Sau khi khẽ hút, Trương Thành đang nhắm chặt mắt mở mắt ra như một kỳ tích, nghi ngờ đánh giá xung quanh.