Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc Phàm?  

- Người này là Mạc Phàm sao?  

Ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm tràn đầy kính sợ.  

Hai ngày trước, tên Mạc Phàm còn chưa có mấy ai biết, cho dù biết cũng không để ở trong lòng.  

Nhưng bây giờ cả Nhật quốc bàn luận về Mạc Phàm nhiều nhất, gần như không ai không biết.  

Vậy mà một người hung mãnh như vậy lại đến nhà Oda?  

- Chẳng trách tiểu tử này đáng sợ đến thế.  

Người đàn ông đeo mặt nạ nuốt nước bọt nói.  

…  

Giọng nói kia vừa vang lên, tiếng guốc gỗ lạch cạch vang lên, một bóng người xuyên qua bức tường ánh sáng đi đến.  

Người đàn ông này khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc bộ kimono, chân đi guốc gỗ, nuôi râu cá trê, gương mặt hình chữ quốc khiến người ta có cảm giác không giận tự uy, người đàn ông này đúng là Oda Juntoku, gia chủ nhà Oda.Oda Juntoku vừa xuất hiện, người nhà Oda ở đây đều hành lễ với ông ta.  

- Đại nhân!  

Oda Juntoku mỉm cười, vẫy tay với mọi người đi tới sân, ông ta nhìn chỗ cửa không khác gì đống đổ nát, lông mày nhíu lại lập tức giãn ra.  

- Mạc tiên sinh đúng là danh bất hư truyền, phòng hộ nhà Oda chúng tôi gần hỏng rồi, nếu kẻ hèn này không xuất hiện, chỉ sợ không thấy được nhà Oda rồi.  

Oda Juntoku mỉm cười nói.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Oda Juntoku một cái, mí mắt hơi nâng lên.  

- Trốn rất nhanh, nhưng ông dùng tượng gỗ này cũng coi là gặp mặt tôi sao?  

Vừa rồi hắn cảm nhận được trong trang viên có hai người khí tức không tệ, bây giờ hai khí tức này không còn nữa, chỉ còn lại người rất giống Oda Juntoku này, thực ra chỉ là con rối do người ta tạo ra.  

Nhưng tượng gỗ này cũng không tệ, gần như có thể lấy giả loạn thật, còn có thực lực không tầm thường.  

- Chuyện gì cũng không thể gạt được Mạc tiên sinh, Đại Thần Quan và tôi đều không phải đối thủ của Mạc tiên sinh, chỉ có thể tạm thời rời đi, để tượng gỗ này gặp mặt Mạc tiên sinh, mong Mạc tiên sinh không trách cứ.  

Oda Juntoku cười âm dương quái khí nói.  

Ông ta không phải là những võ phu nhà Koga, Iga, Yagiu và Thần Đạo, ông ta cũng không phải là kẻ điên nhà Fuma, đối đầu trực diện với Mạc Phàm.  

Người như Mạc Phàm, nếu không thể g iết chết, nhất định phải phòng tránh ngàn dặm, nếu không chỉ có chết.  

Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.  

Không thể không nói, Oda Juntoku này không chỉ thông minh lanh lợi hơn những người hắn gặp nhiều, còn vô cùng gian trá, chỉ riêng điểm co được dãn được không phải ai cũng có thể so sánh.  

- Ông dùng tượng gỗ này tới gặp tôi, là muốn gặp mặt tôi, sau đó nói mấy câu sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Bản thể của Oda Juntoku đã rời đi, nếu không có chuyện, ông ta hoàn toàn không cần để tượng gỗ này xuất hiện.  

Nếu xuất hiện, nhất định là có chuyện khác.  

- Đương nhiên không phải, gặp Mạc tiên sinh quá nguy hiểm, kẻ hèn này mạo hiểm xuất hiện ở đây, thứ nhất là hi vọng Mạc tiên sinh có thể thủ hạ lưu tình, để lại một con đường sống cho những người không biết chuyện, thứ hai sao, còn muốn nói một câu với Mạc tiên sinh.  

Oda Juntoku cười nói.  

- Câu gì?  

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

- Vẫn là câu nói đó, mong Mạc tiên sinh mau chóng rời khỏi Nhật quốc.  

Oda Juntoku hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.  

- Chỉ một câu này, đủ sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

- Nói chuyện với người như Mạc tiên sinh đúng là dễ dàng, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng, nhưng kẻ hèn này chỉ có thể nói cho Mạc tiên sinh, nếu Mạc tiên sinh sớm rời khỏi Nhật quốc tuyệt đối không hối hận, trái lại sẽ cảm thấy may mắn vì mình nhanh chóng rời khỏi Nhật quốc.  

Oda Juntoku thần bí nói.  

Mạc Phàm nheo mắt, ánh sáng lạnh nở rộ trong con ngươi hắn, bắn về phía con rối Oda Juntoku.  

Tuy hắn không biết Oda Juntoku này có thứ gì uy hiếp được hắn, nhưng hắn có cảm giác Oda Juntoku sẽ không phải là người chơi không thành kế với hắn.  

Nếu Oda Juntoku đang nói dối, hắn nhất định có thể phát hiện ra.  

Nhưng thứ gì sẽ khiến hắn hối hận?  

- Tôi có thể hiểu thành ông đang uy hiếp tôi không?  

- Mạc tiên sinh nói quá lời rồi, tôi cũng không có lá gan này, nhưng nếu Mạc tiên sinh cảm thấy là vậy, cũng có thể lý giải như thế, Mạc tiên sinh nghe hay không nghe là chuyện của Mạc tiên sinh.  

Oda Juntoku nhún vai, trên mặt đều là lạnh nhạt, nói.  

- Ông cảm thấy ông như vậy, tôi sẽ không bắt được ông, không giết được ông sao?  

Mạc Phàm khẽ nhướn mày hỏi ngược lại.  

- Nếu ngay cả như vậy cũng bị Mạc tiên sinh giế t chết, vậy Oda Juntoku tôi cũng chỉ có thể nhận tội, nhưng Mạc tiên sinh cậu thật sự có thể giết được sao.  

Oda Juntoku cười nói, vẻ mặt không tin.  

Con rối khác với phân thân, phân thân tương đương với sinh mệnh thứ hai, nhưng con rối chỉ là máy móc hình người, giống như người máy.  

Con rối cấp thấp chỉ dựa vào lệnh của chủ nhân, làm một số chuyện đơn giản.  

Con rối cấp cao, không chỉ không khác phân thân, còn có chút ưu đãi.  

Con rối bị hủy bản thể sẽ không chịu bất luận thương tổn gì, đây cũng là lý do vì sao ông ta lựa chọn dùng con rối gặp Mạc Phàm.  

Tượng gỗ này không cần ông ta tế luyện không có lạc ấn của ông ta, cũng không cần ông ta dùng linh khí, càng không cần ông ta điều khiển thông qua thần thức, chỉ thông qua giọng nói nghe lệnh, thông qua một số pháp khí truyền âm, truyền giọng nói của ông ta.  

Mạc Phàm lợi hại đến mấy, còn có thể không cần thông qua lạc ấn, linh khí, thần thức giế t chết ông ta, ông ta không biết Mạc Phàm có bản lĩnh này.  

Chẳng lẽ Mạc Phàm thông qua âm thanh cũng có thể giết người, nếu như vậy ông ta không còn gì để nói rồi.  

Mạc Phàm lắc đầu, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.  

Nếu dùng con rối có thể chạy trốn khỏi hắn, không chỉ Miyamoto Musashi không thua bởi hắn, Abe Seimei cũng không chết.  

Hắn chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Oda Juntoku, mở miệng thốt lên mấy âm phù kỳ lạ.  

- Hồng mạ ni mạ hồng…  

Không có nhiều âm tiết lắm, nhưng theo âm thanh này vang lên.  

Trong không gian có một không gian đặc biệt màu đen khoảng mười mét vuông, xung quanh ngoại trừ hắc khí ra thì không còn gì khác.  

Oda Juntoku đang cầm một ngọc phù đột nhiên sửng sốt, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng đờ đẫn hơn, giống như con rối gỗ.  

Mấy âm phù này kết thúc, Mạc Phàm nheo mắt lại.  

Con rối không có linh hồn, nói chuyện với hắn là bản nhân của Oda Juntoku, ông ta nghĩ hắn không thể khống chế người khác thông qua âm thanh sao?  

Lúc hắn đến cảnh giới Trúc Cơ, có thể thông qua di động dùng Đại Diễn Ma Âm khống chế Khổng Tuyên.  

Hiện giờ hắn đã ngưng tụ Thần Nguyên, sao không thể khống chế Oda Juntoku thông qua âm thanh được?  

- Nói đi, ông dùng cái gì uy hiếp được tôi?  

Trong không gian màu đen, Oda Juntoku chau mày, giống như hơi đau đớn, nhưng ngay sau đó tươi cười quỷ dị xuất hiện trên mặt ông ta.  

- Uy hiếp cậu, đương nhiên uy hiếp cậu là Long…  

Một chữ “Long” mới vang lên, ông ta còn chưa nói hết câu, một bàn tay trắng nõn nhấn sau gáy Oda Juntoku, ông ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh, giọng nói của Oda Juntoku cũng im bặt lại.  

Chỗ cửa nhà Oda, Mạc Phàm nhíu mày.  

- Bị ngắt lời rồi, Đại Thần Quan sao, hai người đúng là thông minh.  

Đại Thần Quan và Oda Juntoku cùng biến mất, đánh Oda Juntoku ngất xỉu chỉ có Đại Thần Quan rồi.  

- Nhưng uy hiếp hắn là Long, Long gì đây?  

Suy nghĩ một lát, Mạc Phàm vung tay lên, một đạo đao khí chém nhà Oda thành hai, lúc này mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK