Tần San San ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm đối nghịch với Lâm Khuynh Thiên còn chưa tính, chỉ cần đồng ý cúi đầu là còn đường sống.
Ai biết Mạc Phàm còn cược như thế với Lâm Khuynh Thiên.
Quả thật vừa rồi Mạc Phàm thắng ba bọn họ, lấy vai nữ chính cho Lưu Phỉ Phỉ.
Nhưng ba bọn họ không xứng là ấm giường cho Lâm Khuynh Thiên, thắng ba bọn họ rất dễ dàng, muốn thắng Lâm Khuynh Thiên khó như leo đỉnh Everest.
Cô ta không nghi ngờ chút nào, cuối cùng người nhảy tháp Đông Phương chắc chắn là Mạc Phàm, tuyệt đối không phải Lâm Khuynh Thiên.
Âu Dương Tuyết và Tề Vũ hít vào một hơi khí lạnh, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
Có người đánh cược thua phải tr@n truồng, có người đánh cược thua phải cúi đầu nhận sai, những chuyện này đều là việc nhỏ, vậy mà Mạc Phàm lấy chuyện nhảy xuống tháp Đông Phương làm đặt cược.
- Đánh cược này đúng là đủ lớn.
Tháp Đông Phương cao như thế, cho dù ném khối sắt xuống dưới cũng bị ném thành mảnh nhỏ, Mạc Phàm này không phải điên rồi, mà là muốn chết.
Cho dù Mạc Phàm thắng, Lâm Khuynh Thiên thực hiện theo đánh cược nhảy xuống tháp Đông Phương, Lâm gia sẽ tha cho Mạc Phàm sao?
Cuối cùng không chỉ Mạc Phàm chôn cùng Lâm Khuynh Thiên, có khả năng người nhà Mạc Phàm, bạn bè cũng sẽ bị liên lụy, dù sao Lâm gia là nhà giàu có đứng đầu tỉnh Giang Nam, không có chuyện gì bọn họ không làm được.
Cho nên bất luận Mạc Phàm thắng hay thua, cuối cùng thua vẫn là anh ta.
Phạm Nhất Trần nhíu mày, trong mắt hiện lên thất vọng.
Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm là người thông minh như anh ta, hiện giờ xem ra chỉ có vậy.
Quả thật Mạc Phàm có tư cách kiêu ngạo, còn trẻ tuổi đã chữa được ung thư, chuyện này là độc nhất.
Nhưng lần này Mạc Phàm thật sự tìm lầm đối tượng rồi.
Tiên Thiên Tông Sư là cận vệ của Lâm thiếu, chút y thuật đó của Mạc Phàm có đáng là gì, chỉ là bác sĩ theo sau mà thôi.
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
ể ế ế ếKhông thể không nói một chuyến này của anh ta đúng là tới không vô ích, vậy mà gặp được người có lá gan lớn đến thế.
Thua thì nhảy xuống tháp Đông Phương, chuyện này đủ k1ch thích.
Anh ta đánh cược không ít lần, chưa từng cược chuyện như vậy.
- Có thể, nếu tôi thua, Lâm Khuynh Thiên tôi sẽ nhảy tháp Đông Phương.
Lâm Khuynh Thiên không do dự đồng ý luôn.
Anh ta đường đường là đại thiếu Lâm gia, có khi nào sợ đánh cược với người khác?
Cho dù thua, tìm thuộc hạ cùng tên với anh ta ném xuống là được rồi.
Nếu thắng, đến lúc đó Mạc Phàm vẫn không chịu cúi đầu, thì đẩy người nhà cậu ta xuống tháp Đông Phương đi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn ấn ký chỗ mi tâm Lâm Khuynh Thiên chớp lóe rồi biến mất, cười khẽ không nói gì.
- Vậy tôi sẽ làm chuyện cuối cùng trước, bắt đầu đuổi cậu khỏi nơi này?
Lâm Khuynh Thiên lắc ly rượu vang, cười hỏi.
Nếu tiểu tử này kiêu ngạo như thế, vậy kể từ bây giờ diệt nhuệ khí của cậu ta.
- Nếu cậu muốn nhảy xuống tháp Đông Phương sớm một chút, có thể bắt đầu từ bây giờ.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Chỉ có một tháng, bắt đầu từ bây giờ, một tháng sau sẽ là ngày Lâm Khuynh Thiên nhảy tháp Đông Phương.
- Vậy sao, vậy tôi càng muốn bắt đầu.
Lâm Khuynh Thiên cũng không tức giận, trái lại càng hưng phấn nói.
- Nhất Trần, gọi ông chủ nơi này đến đây, nói ở đây có khách không mời tự đến, hơn nữa người này muốn gây bất lợi cho tôi, bảo bọn họ tới xử lý.
Anh ta có thể bảo hai vệ sĩ ném Mạc Phàm ra ngoài, nhưng làm như vậy không thú vị lắm, giống như người lớn bắt nạt trẻ con, vẫn nên để chủ nhân nơi này đuổi Mạc Phàm đi càng thú vị hơn.
- Dạ, Lâm thiếu!
Phạm Nhất Trần cười khẽ, vội vàng đi ra ngoài.
Đám Tần San San nhìn Mạc Phàm lạnh nhạt ngồi ở một bên, đều lắc đầu.
Mạc Phàm đúng là bất trị, bọn họ không biết ông chủ Lan Quý Phi là ai, nhưng Lâm Khuynh Thiên ra tay còn có đạo lý không thành.
- Mạc Phàm, tôi thấy anh tự mình rời đi tốt hơn, tránh để bị người ta đuổi đi vậy thì mất mặt lắm.
Tần San San khiêu khích châm chọc nói.
Vừa rồi Mạc Phàm khiến bọn họ mất mặt như thế, hiện giờ có cơ hội bỏ đá xuống giếng, cớ sao bọn họ không làm.
Lúc này bỏ đá xuống giếng, nói không chừng lại lọt vào mắt Lâm thiếu.
Lâm Khuynh Thiên uống rượu vang nhìn Mạc Phàm, ý cười trên khóe miệng lại dày đặc hơn.
- Vị mỹ nữ này nói không tệ, Mạc Phàm cậu muốn thử suy xét không?
Lâm Khuynh Thiên cười hỏi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tần San San một cái, nhíu mày.
- Tôi nhớ vừa rồi cô đánh cược thua, cô thua phải câm miệng lại?
- Anh nghĩ rằng tôi muốn nói chuyện với anh à, nếu anh không phải bạn của Phỉ Phỉ, tôi chẳng muốn nhắc nhở anh, tôi đây là vì tốt cho anh, tránh để…
Tần San San tức giận nói, bộ dạng như suy nghĩ thay Mạc Phàm.
Nhưng cô ta còn chưa nói hết.
Mạc Phàm hơi híp mắt lại, hàn quang nở rộ trong mắt.
Tần San San bị hắn nhìn chằm chằm như thế, vẻ mặt lập tức ngẩn ra, lạnh lẽo không hiểu từ lưng cô ta xông lên gáy.
Thân thể cô ta không tự chủ được run rẩy, giống như thấy thứ gì đó đáng sợ.
Lời vừa nói ra miệng lập tức dừng lại, cũng không dám mở miệng nữa.
Hai vệ sĩ ở ngoài phòng nhíu mày, giống như nhận thấy được gì, nhưng không để ở trong lòng.
Không lâu sau, Phạm Nhất Trần và một đôi tuấn nam mỹ nữ đi về phía bên này.
Phía sau bọn họ còn có mấy đại hán áo đen, mỗi người đều như tòa núi nhỏ, cánh tay như đùi phụ nữ, nhìn làm người ta sợ hãi.
Đôi nam nữ còn chưa tới phòng Lâm Khuynh Thiên, liền tạo ra chấn động không nhỏ.
- Đây không phải là Tô Nhã Hân supermodel quốc tế sao, hình như người bên cạnh là bạn trai cô ấy, Mộc Phong Nhạc thiếu gia Mộc gia.
- Mọi người không biết sao, Lan Quý Phi là hai bọn họ hùn vốn mở.
Có người nói.
- Hai bọn họ tới nơi này làm gì, sao phía sau còn có nhiều vệ sĩ như thế?
- Không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Không ít người nhìn Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân đi đến phòng riêng.
- Mộc thiếu, trên người vị tiên sinh này không có thiệp mời tiệc rượu, còn muốn gây bất lợi cho Lâm thiếu chúng tôi, mời anh cho Lâm thiếu chúng tôi câu trả lời hài lòng.
Phạm Nhất Trần chỉ Mạc Phàm, vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
Mạc Phàm là anh ta dẫn vào, sao trên người lại có thiệp mời.
Mộc Phong Nhạc vốn cho rằng có người gây chuyện, bảo mấy vệ sĩ ném người này ra là được.
Ở Giang Nam dám đắc tội Lâm thiếu, không muốn sống nữa sao.
Nhưng nhìn thấy người Phạm Nhất Trần chỉ, mắt anh ta mở to, như bị sét đánh.
Anh ta không ngờ người Phạm Nhất Trần bảo anh ta đuổi đi là Mạc Phàm Mạc đại sư.
Chỉ trong chớp mắt vẻ mặt anh ta khôi phục như thường.
- Lâm thiếu, anh chắc chắn vị tiên sinh này làm ra hành động gây bất lợi cho anh sao?
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc không đổi hỏi.
- Sao thế, có vấn đề gì à, Mộc thiếu?
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, bất mãn nói.
Mộc gia là trùm chữa bệnh Hoa Hạ, Mộc gia có lui tới với Lâm gia, tất nhiên anh ta nhận ra Mộc Phong Nhạc.
- Cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu Lâm thiếu không lấy ra được chứng cứ, có khả năng tôi không có biện pháp mời Mạc tiên sinh ra ngoài.
Mộc Phong Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Hửm?
Xung quanh xôn xao.