Không biết Tống Tử Duyệt lấy đâu ra sức lực, giá hàng bằng gỗ đàn hương đổ xuống, đồ trên đó rơi hết xuống đất.
Nguyên thạch thì không sao, những đồ cổ rơi xuống đất vỡ nát.
Tống Tử Duyệt vẫn chưa hết giận, một cước đá bay mèo chiêu tài dưới chân, muốn đi kéo giá hàng khác.
Trái tim lão Chu treo cao, vội vàng kéo Tống Tử Duyệt.
- Đại tiểu thư, xin cô bớt giận.
Mấy thứ này có một số là thật, ít nhất cũng giá trị mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn, bị Tống Tử Duyệt phá hỏng như thế, tổn thất ngàn vạn là ít.
- Thế nào, xú tiểu tử Mạc Phàm bắt nạt tôi, ông cũng muốn cưỡi lên đầu tôi sao?
Ánh mắt Tống Tử Duyệt phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão Chu nói, như có tia lửa điện lóe qua.
Cô ta đánh cược thua không sao, Thiên Địa Nguyên Thạch bỏ đi cũng không sao.
Nhưng một tiểu tử bình thường từ Đông Hải tới, chỉ là đồ đệ của Mạc đại sư, vậy mà cưỡi lên đầu cô ta.
Cô ta vốn đã ngồi yên vị trí nữ hoàng, sau này Giang Nam là bầu trời của cô ta.
Bỗng nhiên chui ra một dã tiểu tử thành thái tử gia, kiêu ngạo mười mấy năm ở Giang Nam của cô ta lập tức không còn.
Điều này cũng thôi đi, vậy mà hạ nhân Tống gia cũng dám ngăn cản cô ta.
- Không dám, không dám!
Vẻ mặt lão Chu ngẩn ra, nuốt nước bọt, vội vàng lui ra.
- Hừ!
Tống Tử Duyệt hừ lạnh một tiếng, muốn tiếp tục kéo đồ xuống, một bàn tay vươn từ sau tới, đặt lên vai Tống Tử Duyệt.
Tống Tử Duyệt nhíu mày, muốn mở miệng quát.
- Cô làm như vậy cũng không làm nên chuyện gì, không khác gì cam chịu, không phải là Tống Tử Duyệt mà tôi quen.
Miyamoto Kawa cười quỷ dị nói.
- Hửm?
Tống Tử Duyệt nhíu mày, lập tức tỉnh táo lại.
Quả thật cô ta bị cuộc gọi của cha làm rối loạn, cho nên bị Mạc Phàm đánh không kịp trở tay.
- Nếu không thì sao?
Tống Tử Duyệt lấy lại tâm tình nói.
Miyamoto Kawa liếc mắt nhìn lão Chu một cái, im lặng không nói.
- Ông đi làm việc của ông đi.
Tống Tử Duyệt hiểu ý, tức giận liếc lão Chu một cái nói.
- Dạ, đại tiểu thư.
Lão Chu liếc mắt nhìn Miyamoto Kawa một cái, rời đi.
Lão Chu vừa ra khỏi cửa, hai tay Miyamoto Kawa vũ động, một màn sáng hắc bạch bao phủ hai bọn họ bên trong.
- Tống tiểu thư, cô hiểu bao nhiêu về Mạc đại sư?
Miyamoto Kawa hỏi.
Tống Tử Duyệt do dự một lát, thận trọng nói:
- Rất lợi hại.
Đến bây giờ, có rất nhiều lời đồn về Mạc đại sư, nhưng cô ta chưa biết Mạc đại sư trông thế nào.
Nếu đổi lại là người khác, ví dụ như minh tinh bắt cá hai tay, hay phụ nữ lão tổng nào đó bao nuôi, bọn họ đều mò được gốc gác rõ ràng.
Mạc đại sư lãi được ngàn triệu trong một đêm, diệt Lâm gia, khiến Lâm Khuynh Thiên nhảy tháp Đông Phương, lại thoát khỏi bao vây ở Xá Sơn, cô ta vẫn không biết về Mạc đại sư như trước.
Lợi hại của Mạc đại sư, có thể thấy rõ.
- Mạc đại sư rất lợi hại, cha tôi và sư phụ tôi đều khen ngợi cậu ta, nhưng chỉ là đồ đệ của Mạc đại sư, Tống tiên sinh lo lắng hơi quá rồi.
Miyamoto Kawa cười khinh thường nói.
Nếu để anh ta đạt được khối Thiên Địa Nguyên Thạch, anh ta sẽ trở thành người như Mạc đại sư, đồ đệ của Mạc đại sư thì là cái thá gì, chỉ là ký sinh trùng dựa vào danh tiếng của Mạc đại sư mà hoành hành ngang ngược.
- Miyamoto Kawa muốn làm gì?
Tống Tử Duyệt nhíu mày hỏi.
Với hiểu biết của cô ta về Miyamoto Kawa, Miyamoto Kawa sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
- Nếu tôi nhớ không sai, nhà Tống tiểu thư có một thanh kiếm tên là Thôn Chính, nếu Tống tiểu thư có thể để tôi dùng một phen, tôi đảm bảo sẽ gi ết chết Mạc Phàm này, sau đó sánh vai với Mạc đại sư Đông Hải, đến lúc đó cho dù là Mạc đại sư cũng không dám làm gì cô tôi, không những xả giận được giúp cô, còn lấy lại sỉ nhục Mạc Phàm khiến cha cô quỳ xuống?
Trong mắt Miyamoto Kawa lóe sáng dị sắc, dụ dỗ nói.
Một trong những mục đích anh ta kết bạn với Tống Tử Duyệt và tới Giang Nam, là vì thanh kiếm Nhật quốc này.
Có thanh kiếm này, cộng thêm Thiên Địa Nguyên Thạch, một chuyến đến Giang Nam của hắn xem như công đức viên mãn, có cưới Bạch Tiểu Tuyết hay không không khác gì đến quán gà chuộc một cô bé.
Nghe thấy hai chữ “Thôn Chính”, Tống Tử Duyệt nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Thôn Chính là yêu đao Nhật quốc trong truyền thuyết, nghe nói bên trong phong ấn một yêu ma.
Năm đó một cao thủ kiếm đạo Nhật quốc cầm thanh kiếm này tới Giang Nam lạm sát kẻ vô tội, bị tổ tiên Tống gia cô ta gi ết chết, phong ấn chuôi đao này ở tổ địa Tống gia.
Không ít kiếm khách Nhật quốc đều đang tìm thanh kiếm này, cô ta cũng từng hoài nghi Miyamoto Kawa, nhưng Miyamoto Kawa không nói đến thanh kiếm này, ai biết…
- Miyamoto Kawa, anh tiếp cận tôi là vì…
Sắc mặt Tống Tử Duyệt khó coi, lạnh lùng nói.
Cô ta còn chưa dứt lời, Miyamoto Kawa nở nụ cười quỷ dị, nhanh chóng điểm lên mi tâm Tống Tử Duyệt.
- Có đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Tống Tử Duyệt đứng thẳng người, khép mắt lại, khi mở mắt ra đờ đẫn như tượng gỗ.
Miyamoto Kawa hơi nhếch miệng, thu hồi màn hào quang hắc bạch.
- Đi thôi, Tống tiểu thư.
Hai người ra khỏi cửa hàng đồ cổ, mới tới cửa.
- Đại tiểu thư, Thu thiếu kia nên xử lý thế nào?
Lão Chu hỏi.
Trong mắt Miyamoto Kawa hiện lên dị sắc, hơi nhếch miệng, lúc này Tống Tử Duyệt mở miệng.
- Ông không nghe thấy lời cha tôi nói sao, Mạc đại sư bảo đánh gãy chân anh ta, sau đó ném xuống biển đông, nhớ kỹ đây là mệnh lệnh của Mạc đại sư, có nghe thấy không.
- Dạ, tôi lập tức đi làm.
Lão Chu nhíu mày, vẫn dựa theo lời Tống Tử Duyệt nói mà làm.
Miyamoto Kawa và Tống Tử Duyệt rời đi.… T
rên đường, Mạc Phàm sóng vai mà đi với Bạch Tiểu Tuyết, khiến người ta hâm mộ ghen tị.
An Hiểu Hiên bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, đi theo không xa không gần, vẻ mặt khó chịu.
Bình thường đều là cô đi dạo phố với Bạch Tiểu Tuyết, Mạc Phàm vừa xuất hiện thì hay rồi, cô thành bóng đèn, điều này làm cô rất khó chịu.
Bạch Tiểu Tuyết thấy biểu cảm này của An Hiểu Hiên, che miệng cười.
- Hiên Hiên, đến đây, chúng ta đi cùng nhau.
- Hai người đi phía trước đi, không cần lo cho mình, mình thích đi một mình hơn.
An Hiểu Hiên quay đầu sang một bên, tức giận nói.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.
- Ở đây có một tiệm bánh ngọt tên là Huyễn Cảnh rất ngon, cô đi mua ba phần Anh Hoa Tuyết Dạ đi.
Mạc Phàm nói.
Tuyết Nhi và An Hiểu Hiên rất thích ăn tiệm bánh ngọt này, kiếp trước mỗi lần Tiểu Tuyết tách ra với An Hiểu Hiên, đều đến tiệm bánh ngọt này.
An Hiểu Hiên nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
Tiệm bánh ngọt này, mỗi lần bọn họ tới đây đều đến, sao Mạc Phàm biết được?
- Tôi không đi, tôi không phải nữ bộc của anh.
An Hiểu Hiên bĩu môi nói.
Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, lấy một ngọc giản ném cho An Hiểu Hiên.
- Cái này có thể xem như đồ gia truyền An gia, lần sau ai dám bắt nạt cô, cho dù không có tôi ở đây, tự mình đánh lại là được.
Mạc Phàm ném ngọc giản cho An Hiểu Hiên.
An Hiểu Hiên muốn từ chối, muốn hối lộ An đại tiểu thư cô, đâu dễ như vậy.
Nhưng cô liếc thứ này một cái, đôi mắt sáng lên, trực tiếp sửng sốt.
Ngọc giản là pháp khí bên trong có công pháp, phương pháp luyện chế đã thất truyền, vậy mà Mạc Phàm cho cô một cái.
Chắc chắn bên trong có công pháp.
- Ngọc giản truyền công?
Cô gần như không do dự, muốn rót một chút nội khí mở ra.
- Quay về hãy mở ra, mở ở đây dễ bị cướp lắm, bị đoạt tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Mạc Phàm cười nói.
Ngọc giản này là Thần Đạo Tử luyện khí đại sư ở Tu Chân giới cho hắn, bên trong có đủ pháp môn của luyện khí nhất mạch, là lễ vật hắn chuẩn bị cho An Hiểu Hiên.
- Coi như anh thức thời, trả tiền.
An Hiểu Hiên hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng cất ngọc giản, lại vươn tay với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu, đưa cho An Hiểu Hiên một tấm thẻ, lúc này mới đuổi được An Hiểu Hiên đi.
An Hiểu Hiên vừa đi, Bạch Tiểu Tuyết cười như không cười, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm.
- Anh thật sự chỉ là đồ đệ của Mạc đại sư thôi sao?