Tiểu hồ ly này nghĩ rằng cầm Đế Ngọc của đối phương, lại quay trở về.
Ít ngày trước ở Vân Trung Thự, tiểu hồ ly vừa ý một cổ ngọc hình kiếm trên cổ một phu nhân nhà giàu, luôn đi theo người đó không chịu về nhà, cũng không chịu đi cùng người đó.
Người này thấy bộ dạng nó đáng yêu, lại có linh tính như vậy, cao hứng đeo cổ ngọc cho nó, lúc này nó mới về cùng người kia, đêm đó tiểu hồ ly đeo cổ ngọc quay về nhà.
Phu nhân này ở trong biệt thự gần đó, liền mang người tới tìm.
Sau đó hắn ra mặt, bồi thường cho người ta một chút, mới tính là giải quyết chuyện này.
Rất rõ ràng, tiểu hồ ly nhìn thấy Đế Ngọc, muốn lặp lại chiêu cũ.
Khóe miệng hắn nhếch lên, một đoạn thần niệm truyền đến tiểu hồ ly.
- Ngươi chắc chắn muốn chơi như vậy?
Lừa gạt cổ ngọc của vị phu nhân kia, hắn không đồng ý, nếu là cướp đồ của những người này, vậy kệ nó đi.
- Đám người này xấu xa như thế, không đùa bọn họ, bổn đại tiểu thư không xả được tức?
Tiểu hồ ly đầy căm phẫn nói.
- Được rồi.
Ngón tay hắn khẽ động, tạo mấy pháp thuật.
Tiểu hồ ly đến Trúc Cơ trung kỳ, gần đây theo hắn học không ít pháp thuật, Trúc Cơ hậu kỳ bắt nó cũng không dễ như vậy.
Để ngừa ngộ nhỡ, hắn vẫn thi triển mấy pháp thuật lên người tiểu hồ ly.
- Phạm công tử, tôi đã đưa thành ý lớn nhất rồi, ý của cậu thế nào?
Hoàng Thiếu Tuấn thấy vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, vội hỏi.
- Xuất hiện đi.
Mạc Phàm bĩu môi nói.
Tiểu hồ ly nghe thấy nhảy từ trong túi áo lên vai hắn, vẻ mặt giảo hoạt liếc đám người này, giống như đang nhìn con mồi của mình.
Tiểu hồ ly vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nó, đánh giá cẩn thận.
- Đây là linh hồ trăm năm sao, nhỏ như vậy?
Có người hoài nghi nói.
Tiểu hồ ly lớn bằng lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng không giống trăm năm.
- Có trăm năm hay không không phải nhìn lớn nhỏ, nhìn đuôi của nó mà xem, anh không thấy nó có hai đuôi à?
Một người hơi lớn tuổi nói.
Người này vừa mở miệng, không ít người nhìn đuôi tiểu hồ ly, hai mắt lập tức sáng lên.
- Đúng là hai đuôi, thật sự là linh hồ trăm năm, vậy mà tiểu tử này có linh hồ trăm năm.
Vẻ mặt Hoàng Thiếu Tuấn khẽ đổi, vui vẻ ngoài ý muốn.
Không nhìn thấy linh hồ trăm năm, anh ta không chắc Mạc Phàm có không, không ngờ Tiêu Dật Trần không lừa gạt anh ta.
- Phạm công tử đồng ý giao dịch rồi sao?
Hoàng Thiếu Tuấn hỏi.
- Đưa hết Đế Ngọc cho tôi, linh hồ này là của anh.
Mạc Phàm nói.
- Tất cả Đế Ngọc?
Không ít người sửng sốt, cười vui vẻ.
Tiểu tử này đúng là không biết đủ, không sợ bụng bị nứt ra à, ở đây có không ít người muốn Đế Ngọc đâu.
Đế Ngọc ở trong tay Hoàng thiếu, bọn họ không dám cướp đoạt, ở trong tay Mạc Phàm, bọn họ không sợ gì.
Hoàng Thiếu Tuấn nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, nhưng biến mất rất nhanh, cười to.
- Không thành vấn đề, tất cả Đế Ngọc sẽ là của cậu.
Anh ta khoát tay với thuộc hạ.
Hạ nhân kia đóng hộp đá lại, đi về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm không để ý đến lời Hoàng Thiếu Tuấn, hắn chỉ nói với tiểu hồ ly:
- Đi đi!
Tiểu hồ ly cười nghịch ngợm với Mạc Phàm, chạy dọc theo bàn ăn đến bên cạnh Hoàng Thiếu Tuấn, nhảy người lên rơi lên vai anh ta.
Một đám người thấy linh hồ trăm năm tới tay Hoàng Thiếu Tuấn, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, không để ý đến Mạc Phàm nữa, cả đám đi về phía Hoàng Thiếu Tuấn.
- Chúc mừng Hoàng thiếu, được một linh thú trăm năm.
- Có linh thú này, vị trí gia chủ của Hoàng thiếu sẽ ổn định rồi.- Chúng tôi chúc mừng Hoàng thiếu.
Trong mắt đám người tràn đầy hâm mộ, giơ ly rượu lên.
Đây là linh hồ trăm năm, trên hội giao dịch lần trước cũng xuất hiện yêu thú trăm năm, nhưng dùng linh dược 500 năm mới đổi được.
33 khối Đế Ngọc quý hiếm mấy, cũng chỉ đổi được linh dược 500 năm.
Hoàng Thiếu Tuấn nhìn tiểu hồ ly trên vai, khóe miệng hơi nhếch lên, đắc ý giơ ly rượu.
- Vừa rồi cảm ơn mọi người chúc mừng, tối nay mọi người cứ chơi thoải mái.
…
Hội giao dịch nhỏ diễn ra hơn hai tiếng mới kết thúc, giao dịch dược liệu, đồ cổ, ngọc khí, nhưng so với Đế Ngọc, linh hồ trăm năm thì kém rất nhiều.
Hội giao dịch nhỏ tiến hành hơn nửa, Mạc Phàm dặn dò tiểu hồ ly một phen, dẫn Mộc Phong Nhạc rời đi.
Hai người vẫn chưa đi xa, Mộc Phong Nhạc không nhịn được hỏi:
- Mạc tiên sinh, rốt cuộc những video clip đó là?
Chuyện tối nay quá kỳ lạ, anh ta suy nghĩ đã lâu mà không nghĩ ra.
Mạc Phàm giống như đoán được Mộc Phong Nhạc sẽ hỏi, cười thần bí, chỉ mặt hồ cách đó không xa.
- Anh xem nơi đó có gì?
Mạc Phàm nghi ngờ nhìn theo tay Mạc Phàm.
- Hồ nước và ánh trăng.
Mạc Phàm cười tạo pháp ấn, đánh vào trong cơ thể Mộc Phong Nhạc.
- Anh nhìn lại xem có gì?
Mộc Phong Nhạc nghi ngờ nhìn thoáng qua mặt hồ, mắt mở to.
Trên mặt hồ, bạch quang từ mặt trăng chiếu xuống, hình thành một sân khấu hình tròn trên mặt hồ.
Trên sân khấu, một mỹ nữ dáng người cao gầy, khí chất tao nhã mặc váy dài màu trắng, mái tóc dài màu đen như thác nước, giống tiên tử hạ phạm nhảy múa trên mặt hồ.
- Đây, đây không phải Tiểu Hân sao, sao cô ấy lại ở đó.
Mộc Phong Nhạc kích động nói, muốn đi về phía hồ.
- Đây là ảo giác, hình ảnh các anh nhìn thấy ở hội giao dịch đều là ảo giác.
Mạc Phàm giữ chặt Mộc Phong Nhạc nói.
Mộc Phong Nhạc dụi dụi mắt, lại nhìn mặt hồ, hồ nước vẫn là hồ nước, ánh trăng vẫn là ánh trăng, bạn gái cũ của anh ta đã biến mất khỏi hồ nước.
- Đợi quay về Giang Nam liền đi tìm bạn gái anh đi, những video clip này đều là ghép, cô ấy không có một chút quan hệ với Tiêu Dật Trần.
Mạc Phàm buông Mộc Phong Nhạc ra, nói.
- Mạc tiên sinh, cậu nói cái gì?
Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, khó có thể tin nói.
Anh ta từng thấy video clip rồi, chắc chắn là thật, vậy mà Mạc Phàm nói là giả.
Kiếp trước video clip của Tô Nhã Hân bị lộ, tạo ra mưa to gió lớn, mỗi trang web đều có ảnh giường chiếu của Tô Nhã Hân.
Không lâu sau một phú thiếu Mộc gia nhảy lầu mất mạng, chắc là Mộc Phong Nhạc.
Trong lễ tang Mộc Phong Nhạc, Tô Nhã Hân uống thuốc độc tự sát.
Chuyện này kinh động cục cảnh sát, trải qua điều tra, những video clip đều là giả.
Tô Nhã Hân không vì tiền tài danh lợi, xảy ra quan hệ với người đàn ông khác.
Người phụ nữ trong video clip rất giống Tô Nhã Hân, được PS rất kỹ lưỡng.
Năm đó PS còn chưa lưu hành, gần như tất cả mọi người đều tin là thật.
Tuy cuối cùng chân tướng đã rõ, nhưng hai người đã chết.
Tất nhiên hắn không nói cho Mộc Phong Nhạc biết.
- Mạc tiên sinh, rốt cuộc cậu biết chuyện gì, tôi cầu xin cậu, cậu nói cho tôi biết đi.
Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không nói lời nào, kích động hỏi.
Hiện giờ anh ta nằm mơ cũng đều nghĩ chuyện video clip là giả, nhưng mà…
- Video clip anh xem không khác gì ảo giác vừa rồi, anh tìm cao thủ máy tính thì biết, cho dù anh không tin tôi, cũng phải tin bạn gái anh chứ.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Mộc Phong Nhạc như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ, biểu cảm kỳ lạ, không biết cao hứng hay đau lòng.
Thực ra anh ta không tin Tô Nhã Hân vì thân phận thiếu phu nhân Tiêu gia, xảy ra quan hệ với Tiêu Dật Trần, có nhiều người theo đuổi Tô Nhã Hân còn lợi hại hơn Tiêu gia.
Có những lời của Mạc Phàm, anh ta càng tin tưởng hơn.
- Mạc tiên sinh, bây giờ tôi có thể về Giang Nam không?
Mộc Phong Nhạc kích động hỏi.
- Có thể, nhưng có người sẽ không cho anh đi.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe ra, liếc cửa cách đó không xa, lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác nhìn bốn phía.