Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu tử, cậu đủ rồi đó, tôi không biết cậu biết được cái tên Bạch Nhật Tông từ đâu, nhưng cậu biết đây là đâu không?  

Cuối cùng đại trưởng lão không nhịn được, tức giận nói, giọng nói giống như mãnh hổ phẫn nộ gào thét, sau đó được gió thổi bay.  

Một dã tiểu tử xông vào bí cảnh Bạch gia bọn họ cướp người thì chưa tính, còn mắngchửi Bạch gia từ trên xuống dưới một lần.  

Nếu ông ta còn có thể nhịn được, thì không phải đại trưởng lão của Bạch gia.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, chỉ sợ ông già này chỉ biết đây là bí cảnh của Bạch gia.  

- Vậy ông biết tôi là ai không?  

- Cậu sao?  

Đại trưởng lão lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lập tức cười khinh thường.  

- Cậu không có khả năng là Mạc đại sư, chẳng lẽ lại là sư phụ của Mạc đại sư?  

- Đại Gia Gia, anh ấy là Mạc Phàm.  

Bạch Tiểu Manh hơi kích động nhắc nhở.  

Bạch Tiểu Manh còn chưa nói xong, cô mới mở miệng, rất nhiều người Bạch gia nở nụ cười.  

- Tiểu Manh, đã đến lúc này rồi, cô còn muốn gạt chúng tôi nữa, cô cảm thấy còn có người tin cô à? 

Bạch Tiểu Phi cười lành lùng nói.  

- Cậu ta là Mạc đại sư, vậy tôi là Vạn Thiên Tuyệt.  

- Tôi là Lâm Thiên Nam.  

- Cháu không nói dối, chú Bạch, anh ấy thật sự là Mạc đại sư, cháu từng gặp anh ấy ở Đông Hải.  

Bạch Tiểu Manh nhíu mày, có chút ấm ức nói.  

Người khác có thể nhận sai, sao cô có thể nhận sai Mạc Phàm được, vì sao những người này lại không tin cô?  

Bạch Vô Thành nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự.  

Quả thật Bạch Tiểu Manh chưa từng nói dối, cũng là người thứ hai ở Bạch gia từng gặp Mạc đại sư.  

Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Mạc đại sư?  

- Vô thành, Tiểu Manh vì giúp Tiểu Tuyết mà nói dối cháu cũng tin, cháu không biết bây giờ Mạc đại sư đang ở nơi nào sao, sao có thể đến chỗ Tiểu Tuyết được.  

Đại trưởng lão thấy Bạch Vô Thành do dự, nhắc nhở.  

Nếu bình thường Bạch Tiểu Manh nói Mạc Phàm là Mạc đại sư ông ta còn tin vài phần.  

Hiện giờ sao, Bạch Tiểu Hàn vì Tiểu Tuyết không biết dụng phương pháp gì mở bí cảnh của Bạch gia giúp Mạc Phàm, những lời Bạch Tiểu Manh nói có thể là thật được sao?  

- Cháu không nói dối, anh ấy thật sự là Mạc đại sư.  

Trên gương mặt như búp bê của Bạch Tiểu Manh đều là ấm ức.  

- Cô không nói dối, vậy mắt chúng tôi đều mù à, sao tiểu tử này có thể là Mạc đại sư được, xem ra cô là muốn làm phản?  

Bạch Tiểu Phi thấy không ai tin Bạch Tiểu Manh, cười đắc ý nói.  

- Tôi không có...  

Bộ dạng Bạch Tiểu Manh như sắp khóc đến nơi.  

Lúc này, một giọng nói cứng cáp có lực truyền vào.  

- Cho dù cậu ta là Mạc đại sư thì sao, nếu vào bí cảnh của Bạch gia chúng ta, vậy thì đừng đi, đúng lúc giải quyết mâu thuẫn giữa Bạch gia và Mạc gia.  

Những lời này vừa vang lên, còn chưa nhìn thấy người xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn nơi phát ra âm thanh.  

Chỉ thấy ba lão giả tuổi già sức yếu đi vào qua quang môn.  

Tóc ba lão giả này như tuyết trắng dài tới eo, đều mặc trên người bộ đồ trắng, nếp nhăn trên mặt cũng dính vào nhau, làn da như cây già, nhưng đôi mắt thâm thúy như vì sao trên trời chớp loé tinh quang, khiến người ta không dám nhìn thẳng.  

Lão giả dẫn đầu cầm trong tay một cây trượng gỗ, theo bước đi của ông ta, trượng gỗ phát ra âm thanh.  

"Cộp cộp..." Người Bạch gia chắn ở cửa vào bí cảnh nhao nhao tránh ra, mở ra một con đường nhỏ, để ba lão giả này đi qua.  

Nhìn thấy ba lão giả này, sắc mặt Bạch Tiểu Hàn, Bạch Tiểu Manh, An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Tuyết cùng thay đổi.  

Ba lão giả này là thái thượng trưởng lão của Bạch gia, tổ phụ của Bạch Vô Thành, ba cao thủ Tiên Thiên lánh đời của Bạch gia.  

Lão giả dẫn đầu là ông nội của Bạch Vô Thành, gia chủ Bạch gia đời trước.  

Nếu lời nói của đại trưởng lão không đủ phân lượng, ba thái thượng trưởng lão này tuyệt đối đủ.  

Nếu chỉ là ba thái thượng trưởng lão ra mặt thì không sao, vậy mà ba thái thượng trưởng lão muốn là địch với Mạc Phàm.  

Chuyện này vốn đã đủ phiền phức, ba thái thượng trưởng lão này vừa xuất hiện càng ầm ĩ hơn rồi.  

Bạch Tiểu Phi và mỹ phụ kia hơi nhếch miệng, cười đắc ý.  

Không chỉ có bọn họ, người Bạch gia khác cũng cười.  

Thái thượng trưởng lão ít khi xuất hiện đều đã đến đây, lần này có trò hay để coi rồi.  

- Bái kiến thái thượng trưởng lão.  

Bao gồm Bạch Vô Thành, đại, nhị trưởng lão trong đó, một đám người Bạch gia vội vàng cúi lạy ba người.  

- Người trong nhà không cần khách sáo như vậy, đứng lên đi.  

Thái thượng trưởng lão dẫn đầu vẫy tay nói.  

Lúc này một đám người mới đứng dậy, ánh mắt đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Thái thượng trưởng lão dẫn đầu đi đến trước người Mạc Phàm, khẽ nâng mí mắt lên, trong mắt chớp loé ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

- Cậu là tiểu tử Đông Hải muốn cưới đại tiểu thư Bạch gia chúng tôi sao?  

Mạc Phàm cười lạnh lùng, gật đầu.  

- Không sai.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Thái thượng trưởng lão cũng không tức giận, ở trong mắt ông ta Mạc Phàm chỉ là đứa bé, vốn dĩ không cần vì chuyện này mà tức giận.  

- 20 năm trước, Tần Quỳnh Đông Hải các cậu tướng quân khai quốc có địa vị cao quý, còn là tổng tư lệnh quân khu Giang Nam, cậu ta mang theo đại lễ đến Bạch gia tôi, muốn cầu hôn thay con trai cậu ta, bị tôi từ chối.  

- 40 năm trước, người Lưu gia thế gia số một Đông Hải lúc đó muốn cưới một cô gái Bạch gia chúng tôi, Bạch gia chúng tôi không mở cửa cho vào, cậu ta để đồ trước cửa Bạch gia chúng tôi rồi bái lạy, rời đi.  

- 80 năm trước, Đông Hải xuất hiện một vị đế vương ngắn hạn, tay cầm trọng binh Hoa Hạ, muốn cưới một bé gái Bạch gia chúng tôi làm hậu, Bạch gia tôi chỉ nói một câu, liền khiến người đó không dám đánh chủ ý với phụ nữ Bạch gia nữa.  

Nói xong những chuyện này, thái thượng trưởng lão lại nói tiếp, ánh mắt phát lạnh theo.  

- Những người này bất luận là thân phận hay địa vị cậu đều không so được, cậu dựa vào cái gì muốn mang phụ nữ Bạch gia chúng tôi rời đi, nói cho tôi biết lý do để tôi đồng ý.  

Thái thượng trưởng lão đúng lý hợp tình hỏi.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, vậy mà ông già này dùng thân phận chèn ép hắn, tìm sai người rồi.  

Không nói đến chuyện khác, hắn và Bạch Khởi người mạnh nhất của Bạch Nhật Tông là bạn vô cùng thân thiết, kiếp trước hắn quay lại Địa Cầu được là do Bạch Khởi dùng Đồng Tử Thuật đưa hắn trở về.  

Bạch Khởi nhìn trẻ như người gần 30 tuổi,, thực ra đã hơn 6000 tuổi, nên so về bối phận còn cao hơn lão tổ tông Bạch gia, càng không nói đến những hậu nhân của Bạch gia.  

Chỉ riêng điểm này, thân phận của hắn đều cao hơn bất luận kẻ nào ở Bạch gia.  

- Bởi vì tôi thích Tiểu Tuyết.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

Vẻ mặt Bạch Tiểu Tuyết khẽ đổi, sắc mặt tốt hơn nhiều.  

- Thích sao?  

Thái thượng trưởng lão nhíu mày, lập tức nở nụ cười.  

- Có không biết bao nhiêu người thích phụ nữ Bach gia chúng tôi, nhưng cậu cảm thấy Bạch gia chúng tôi đang làm từ thiện à, cậu thích chúng tôi sẽ đưa sao?  

Xhung quanh có không ít đệ tử Bạch gia mỉm cười, vẻ mặt đáng đánh đòn.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, liếc mắt nhìn thái thượng trưởng lão một cái.  

- Sau đó thì sao?  

- Tiểu tử, tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất với thân phận của cậu, vốn dĩ không xứng với Tiểu Tuyết, cậu tự mình đưa Tiểu Tuyết cho Carter, chúng tôi có thể không giết cậu, nhưng chúng tôi phải biến cậu thành thụ nhân, thứ nhị cậu có thể không đưa, trừ phi cậu có thân phận tương xứng, nếu không mỗi ngày chúng tôi sẽ cắt một thứ trên người cậu, mãi đến khi Tiểu Tuyết gả cho Carter mới thôi.  

Trong mắt thái thượng trưởng lão lóe sáng ngoan độc nói.  

Một tên tiểu tử dám cướp phụ nữ Bạch gia bọn họ, sao có thể nương tay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK