Tướng mạo của Aristotle trong truyền thuyết và Aristotle trên bích họa đều vô cùng hung dữ, còn xuất hiện với hình thái là cá sấu.
11 vị thần linh khác cũng như vậy, cơ bản là không có hình thái nhân loại đầy đủ.
Có ai ngờ tới, vậy mà 12 chủ thần Ai Cập chân chính là nhân loại.
- Bái kiến chủ nhân.
Mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ nói với Aristotle.
- Đứng dậy đi.
Aristotle cười khẽ, lạnh nhạt nói.
Quả thật bản thể của ông ta có hình dạng nhân loại, sở dĩ biến thành dáng vẻ khác, hoàn toàn là xuất phát từ yêu thích của ông ta.
Có lúc biến thành dáng vẻ kh ủng bố, có thể càng dễ khống chế tín đồ phía dưới mình.
Nếu giống hệt với tín đồ của mình, trái lại sẽ khiến người ta hoài nghi một số chuyện không quan trọng.
- Dạ, chủ nhân.
Mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ đứng dậy lùi sang một bên.
- Mạc Phàm, thế nào, bây giờ cậu giế t chết tôi không, nếu cậu không gi ết chết tôi, nguyền rủa của Mạc gia cậu không thể giải trừ, hẳn là cậu đã biết về nguyền rủa này rồi, thời gian càng lâu sẽ càng lợi hại, cuối cùng có khả năng không thể khống chế, cho dù tôi muốn giải trừ giúp cậu, cũng không có biện pháp đâu.
Aristotle cười mỉa nói.
- Nếu cậu cảm thấy quá ít, tôi có thể cho cậu thêm 10 chiêu.
Aristotle thấy Mạc Phàm thờ ơ, nói với vẻ khinh miệt.
Hiện giờ 99 viên hắc cầu sau lưng Mạc Phàm không còn một mống, đã không còn quá nhiều uy hiếp, 3 chiêu không khác 10 chiêu là bao.
Hơn nữa…
- Nhị ca, anh đừng quá kiêu ngạo, anh đừng quên đại ca đã bị giết chết, chúng ta cùng nhau giết cậu ta thì hơn.
Bruce Hắc Ám Chi Thần người đàn ông mặc khôi giáp màu đen đỡ một kiếm của Mạc Phàm lúc trước cười nói.
Rõ ràng là nhắc nhở, nhưng trên mặt người đàn ông này cũng tràn đầy vẻ khinh thường.
- Thiếu chút nữa quên mất, cậu ta là người giết đại ca.
Aristotle làm bộ như đã biết, nói.
- Mạc Phàm, cậu muốn ra tay không, đây là cơ hội duy nhất của cậu, nếu cậu không ra tay, mấy đứa em của tôi sẽ ra tay đó.
Aristotle cười nói, trên mặt đều là trêu tức.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn vốn dĩ không để ý tới Aristo, trong mắt chớp lóe thanh quang, ánh mắt nhìn về phía Aristotle.
Ở trong mắt hắn cơ thể Aristotle lập tức biến thành hư ảo, lộ ra vô số ký hiệu hình dạng khác nhau ở bên trong.
Rất nhanh ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía ký hiệu hình rắn huyết sắc trong những ký hiệu này.
Nhìn thấy ký hiệu này, hắn thu lại thanh quang ở trong mắt, thay vào đó là ánh sáng lạnh.
- Anh đúng là người hạ nguyền rủa Mạc gia tôi.Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Khi nói chuyện, ngón tay hắn khẽ cử động, quang mang màu đỏ chớp lóe rồi biến mất.
- Thì sao?
Aristotle nhíu mày hỏi.
- Thì sao à, mấy người đều có thể đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Mục đích hắn tới đây chủ yếu là giết Aristotle, nếu vừa rồi hắn ra tay, trái lại có thể hủy diệt 12 pháp bảo, nhưng chắc chắn bản thể của đám Aristotle không dám ra.
Trái lại hắn có thể hủy diệt Vô Tận Thâm Uyên, tìm ra Aristotle, nhưng như vậy sẽ phiền phức hơn nhiều.
Trong cơ thể người này có chú ấn của Vạn Xà Huyết Chú, mặc kệ ông ta là ai, Aristotle cũng được, không phải Aristotle cũng được, chỉ cần giết ông ta Vạn Xà Huyết Chú có thể giải trừ.
- Giết tôi, dựa vào cậu sao?
Aristotle nhíu mày, cười khinh thường.
Không chỉ ông ta nở nụ cười, 11 người khác cũng cười theo.
- Nếu cậu không đi lên tế đàn này, quả thật có thể.
Aristotle nói.
Quả thật thực lực của Mạc Phàm rất mạnh, linh khí dao động có thể ngưng tụ thành thật thể, cho dù là lúc bọn họ toàn thịnh cũng không đến trình độ của Mạc Phàm.
- Nếu cậu có thể khôi phục thực lực như lúc không đi lên tế đàn, vậy thì có thể.
Aristotle nói tiếp.
Tuy Mạc Phàm đi lên tế đàn, nhưng nếu có thể khôi phục thực lực, vậy có thể đấu với bọn họ.
Nhưng khôi phục thực lực giống như vớt lại nước đã hất ra ngoài, khó mà thu hồi lại được.
Không nói tới chuyện khôi phục trên tế đàn, cho dù cho Mạc Phàm một vùng đất tràn đầy linh khí, Mạc Phàm cũng cần thời gian rất dài để khôi phục.
Phải biết rằng đến cấp bậc của Mạc Phàm, mỗi lần tiêu hao linh khí không còn, đều như biển rộng hết sạch nước, muốn bổ sung thì rất phiền phức.
Hơn nữa ở đây không có nơi để Mạc Phàm bổ sung linh lực.
- Nhưng bây giờ sao, cậu không thể làm được gì, bởi vì cho dù cậu quay lại, những linh khí và lực sinh mệnh cũng không thể quay lại cơ thể cậu, chúng nó đã đến tay chúng tôi, sẽ thành một phần lực lượng khiến chúng tôi thức tỉnh hoàn toàn.
Aristotle chỉ bậc thang sau lưng Mạc Phàm nói.
Không ít người nhìn theo ngón tay Aristotle, vẻ mặt thay đổi theo.
Trên bậc thang mỗi bậc thang vốn có hư ảnh mà Mạc Phàm để lại, mà hiện giờ những hư ảnh này đều biến mất không còn.
- Chuyện này…
Hơn nữa.
12 người không hẹn mà cùng vươn tay ra, một viên cầu cỡ nắm tay xuất hiện trên tay bọn họ.
Aristotle hơi nhếch miệng, miệng há to, cầm viên cầu trong tay nuốt xuống.
Viên cầu này vừa chui vào bụng bọn họ, các loại hào quang chiếu từ trong mắt đám Aristotle ra, từng đạo Ma Văn xuất hiện trong mắt bọn họ, lan tràn ra toàn thân.
Chỉ trong phút chốc, Ma Văn có ở khắp nơi trên người bọn họ.
Dưới Ma Văn, cơ thể bọn họ vốn được che khuất bởi chiến giáp nhanh chóng thay đổi, chậm rãi bảo hộ toàn thân bọn họ ở bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt lóe sáng thần quang.
Đồng thời một đôi cánh như do kim khí tạo ra xuất hiện sau lưng bọn họ, cơ thể bọn họ tự động bay lên, khí tức đáng sợ như bão hạ xuống sóng biển tỏa từ người bọn họ ra.
12 khí tức chồng lên nhau, ngay cả vệ tinh khí tượng trên thiên không đều có thể cảm nhận được biến hóa trong tầng mây bên này, càng không nói tới những người khác.
- Đợi mấy ngàn năm, cuối cùng cũng thức tỉnh, khà khà!
Aristotle vươn hai tay ra, cười hưng phấn nói.
Địa Cầu cách mẫu tinh của bọn họ quá xa, linh khí cũng quá loãng.
Bọn họ hao phí lượng lớn linh khí ở Ai Cập, khiến hầu hết các nơi ở Ai Cập đã thành vùng chết, tạo nên Vô Tận Thâm Uyên này, vẫn cách bọn họ thức tỉnh quá xa.
Cho dù có trên vạn lính đánh thuê và sát thủ làm tế phẩm, nhưng muốn 12 cơ thể thức tỉnh hoàn toàn, vẫn còn thiếu chút nữa.
Dù sao chỉ có một chút đó đâu thể dẫn tới thay đổi, trừ phi có lực lượng vượt qua bọn họ trước đây mới khiến bọn họ thức tỉnh hoàn toàn.
Mạc Phàm là lựa chọn thích hợp nhất, nếu không có lực lượng của Mạc Phàm để lại trên bậc thang.
Cho dù bọn họ tỉnh lại cũng không giống như bây giờ, thực lực chỉ thiếu chút nữa là sánh bằng lúc đỉnh phong.
Khôi giáp lóe sáng phủ kín toàn thân bọn họ, đôi mắt như tia laser của Aristotle nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, hình như Vạn Xà Huyết Chú của tôi không thể làm gì được cậu, vậy cậu thử nguyền rủa này xem, Vạn Kiếp Ma Chú.
Trên quyền trượng huyết sắc trong tay ông ta, huyết quang tỏa mạnh ra, một đám bóng dáng ma quỷ xuất hiện xung quanh quyền trượng của ông ta.
- Đi!
Quyền trượng của ông ta dùng lực chỉ về phía Mạc Phàm, một đạo hồng quang b ắn ra, bóng dáng ma quỷ vòng quanh hồng quang, giống như thần phạt tấn công Mạc Phàm.