Không phải Mạc Phàm cho anh ta một cơ hội báo thù sao, vậy anh ta cũng cho Mạc Phàm một cơ hội.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tiêu Vấn Triều, lắc đầu cười.
Thực lực của A Hào đến cảnh giới Tiên Thiên, tu luyện công pháp Quyền Thần, tuy chỉ lĩnh ngộ một phần, cũng là công pháp Thần Cấp, công pháp trên Địa Cầu không thể so sánh được.
- Như vậy đi, gọi hết người của anh đến đây đi, nếu người của anh có thể thương tổn đến thuộc hạ của tôi, hôm nay tôi không so đo với anh.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Sắc mặt Tiêu Vấn Triều thay đổi, lập tức cười lạnh lùng.
Một người muốnkhiêu chiến mọi thứ của anh ta, đến nơi này, Mạc Phàm còn dám hung hãn như vậy.
Không chỉ có Tiêu Vấn Triều nở nụ cười, những người khác cũng đều nở nụ cười.
Sử Hàng nuốt nước bọt, tâm tình chìm vào đáy cốc.
- Lão đại, thuộc hạ của cậu…
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Yên tâm đi, không sao đâu.
- Tiểu tử, cậu quá coi trọng thuộc hạ của mình rồi.
Người đàn ông tóc đỏ xoa cái má sưng đỏ, cười nói.
- Xem ra là tôi ra tay quá nhẹ.
A Hào lạnh lùng nói.
- Thôi, để các người gặp người của tôi trước, xem gặp xong các người còn nói những lời như vậy nữa không.
Tiêu Vấn Triều cười nói.
Anh ta vừa nói xong, một chiếc xe Benz việt dã lái tới, một người thanh niên mặc trang phục ngụy trang màu lục, chân đi đôi giày da bước xuống xe.
Người này mới ra khỏi xe, hai chân Sử Hàng lập tức mềm nhũn.
Anh ta từng nghe đám người đàn ông tóc đỏ nói về người thanh niên này rồi, người đàn ông tóc đỏ còn lấy ảnh chụp cho anh ta xem.
Người này là tiểu nhân vương ở thủ đô gần đây, còn là Tiên Thiên Tông Sư, chưa tới 18 tuổi đã đến cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Hơn nữa tiểu tử này không phải Tiên Thiên Tông Sư bình thường, trên cơ bản một quả đấm của anh ta đã cực mạnh, thực lực thì khỏi phải nói.
Nghe nói một số cao thủ nổi tiếng ở thủ đô tới tìm tiểu tử này, đều thua hết, vậy mà Tiêu Vấn Triều mời được người này tới.
Nhìn thấy người thanh niên ra khỏi xe, đám Tiêu Vấn Triều đều cười, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Tiêu thiếu, vậy mà anh mời được cậu ta tới đây, Tiêu thiếu lợi hại thật.
Tiểu nhân vương này có thể nói là người chạm tay vào sẽ bỏng ở thủ đô gần đây, có không biết bao nhiêu người muốn bám vào cậu ta, đều bị cậu ta không thèm để ý.
Tiêu Vấn Triều mời cậu ta đến đây, đủ để thấy mặt mũi Tiêu Vấn Triều lớn thế nào.
Có người này ở đây, tiểu tử kia chết chắc rồi.
Mạc Phàm và A Hào nhìn thấy người tới thì nhíu mày, lập tức khôi phục như thường.
- Tiểu Kiệt đến đây, là tiểu tử này chọc Tiêu thiếu, nhanh thu thập cậu ta giúp Tiêu thiếu đi.
Người đàn ông tóc đỏ ôm vai người thanh niên này, chỉ đám Mạc Phàm nói.
Người thanh niên nhìn theo ngón tay, nhìn về phía đám Mạc Phàm, lông mày lập tức nhíu lại, sắc mặt cũng hơi kỳ lạ.
- Tiêu thiếu, anh chắc chắn là bọn họ đắc tội anh sao?
Thanh niên hỏi.
- Không sai, Tiểu Kiệt, giúp tôi dạy dỗ cậu ta, Ngọc Long kia của tôi sẽ là của cậu.
Tiêu thiếu lấy Ngọc Long từ trong túi ra, thản nhiên nói.
Ngọc Long này là một thiên bảo, có thể tăng tốc độ tu luyện, không dưới 30 Tiên Thiên Tông Sư muốn đổi thứ này trong tay anh ta, đều bị anh ta từ chối.
- Nếu là những người khác, vì một Ngọc Long tôi có thể giúp anh thu thập, nếu là cậu ấy mà nói, cho dù anh đưa thân phận thái tử cho tôi, cũng không có khả năng.
Bả vai người thanh niên hơi rung, người đàn ông tóc đỏ lập tức như bị điện giật rụt tay lại.
- Hửm?
Tươi cười trên mặt đám Tiêu Vấn Triều lập tức cứng đờ, vẻ mặt mờ mịt.
- Tần Kiệt, cậu làm gì vậy?
- Tần Kiệt, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?
Người bên cạnh Tiêu Vấn Triều phẫn nộ quát.
Một tiểu tử tỉnh ngoài mà dám đối xử với Tiêu thiếu như thế.
Tần Kiệt ở thủ đô lâu như vậy, vậy mà vẫn không biết điều.
- Tôi biết tôi đang nói chuyện với ai, chắc các anh không biết các anh đang nói chuyện với ai, còn nữa, Tiêu thiếu, ở độ tuổi của anh, anh cũng không phải vô địch, ít nhất là ở trước mặt cậu ấy, anh không phải.
Trong mắt Tần Kiệt chớp lóe tinh quang, nhìn chằm chằm Tiêu Vấn Triều nói.
Vẻ mặt mọi người thay đổi, lúc trước có khả năng là Tần Kiệt bị điên, Tần Kiệt thấy tiểu tử này ngay cả Tiêu Vấn Triều cũng không thèm để ý giẫm dưới chân.
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?
Sử Hàng cũng cảm thấy khó hiểu.
Thiếu niên tông sư và tiểu nhân vương thủ đô này, rốt cuộc có quan hệ gì với lão đại, lại tôn kính với lão đại như thế.
Không đợi bọn họ nghĩ ra kết quả, Tần Kiệt sải bước đi đến trước người Mạc Phàm.
“Cộp!” Tần Kiệt quỳ một gối trên đất, cung kính cúi đầu với Mạc Phàm.
- Sư phụ!
Ở đây ngoại trừ A Hào ra, mọi người đều sửng sốt.
Nếu người Tần Kiệt quỳ là thuộc hạ của Mạc Phàm, có lẽ còn lý giải được, dù sao A Hào mới là Tiên Thiên Tông Sư.
Người Tần Kiệt quỳ lạy là Mạc Phàm, sao có thể?
Rốt cuộc tiểu tử này là ai, thực sự là sư phụ của Tần Kiệt sao?
- Có phải cậu ta bái nhầm sư phụ rồi không?
- Tôi cảm thấy đúng là vậy.
Hai người nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm vẫn chưa ra tay, chắc chắn không có công phu gì, sao có thể là sư phụ của Tiên Thiên Tông Sư, nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào đó.
Giữa mọi người, sắc mặt Tiêu Vấn Triều vô cùng khó coi, gần như có thể vặn ra nước.
Mặc kệ Mạc Phàm là ai, người anh ta mời đến lại là đồ đệ của người anh ta cần đối phó, chuyện này giống như bắt gà không được trái lại còn mất nắm thóc.
Anh ta nắm chặt tay, ngón tay kêu lên răng rắc.
- Đứng dậy đi.Mạc Phàm lạnh nhạt liếc Tần Kiệt một cái nói.
- Dạ, sư phụ, sư phụ có cần con thu thập bọn họ giúp không?
Tần Kiệt đi ra sau Mạc Phàm hỏi.
Chuyện Mạc Phàm sắp tới thủ đô anh ta có biết.
Tuy anh ta không biết vì sao Mạc Phàm lại xung đột với đám Tiêu Vấn Triều, nhưng mặc kệ vì sao Mạc Phàm vẫn là sư phụ anh ta, anh ta không có khả năng đứng về phía Tiêu Vấn Triều.
- Tạm thời không cần, nhìn là được rồi.
Mạc Phàm nói.
- Dạ, sư phụ.
Tần Kiệt chào hỏi A Hào và Sử Hàng, sau đó đứng sóng vai với A Hào.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn về phía Tiêu Vấn Triều.
- Tiêu Vấn Triều đúng không, anh còn thuộc hạ nào nữa không, nếu không có, Tiểu Kiệt, mỗi người một cái tát, tát xong chúng ta đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu Tiêu Vấn Triều phái người chặn hắn ở Thái Thị Khẩu, vậy thì không thể tha dễ dàng.
Tiêu Vấn Triều nghiến răng, sắc mặt xanh mét.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?
Tiêu Vấn Triều trầm giọng hỏi.
Tiểu tử này là sư phụ của Tần Kiệt, chắc chắn không phải người bình thường.
- Tôi là ai sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
Hắn còn chưa mở miệng, mười mấy chiếc xe lái tới đỗ ở gần đó, một đám người xuống xe.
Nhìn thấy những người này, đám Tiêu Vấn Triều vốn nhíu mày, sau đó vui mừng xuất hiện trên mặt bọn họ lần nữa.
- Tiểu tử, lần này mặc kệ cậu là ai, cũng không có tác dụng đâu.
Người đàn ông tóc đỏ chỉ Mạc Phàm, cười đắc ý nói.