Ở nơi Mạc Phàm đại chiến lúc trước, dưới nền đất sâu vài trăm mét, trong một cái động tối đen, một hơi thở mỏng manh vang lên.
- Giải Nguyên!
Hai chữ này vừa vang lên, bỗng nhiên trên một hạt cát trong suốt sáng lên.
Dưới hào quang mỏng manh, hai mắt Mạc Phàm nhắm nghiền, ngồi khoanh chân, cơ thể giống như hư ảnh lập lòe trong động.
Trên gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, làn da lộ ra cũng không thấy vết thương, nhưng bộ quần áo trắng trên người bị nhuộm đỏ, khí tức toàn thân yếu hơn bất cứ lúc nào.
Thậm chí nếu không cẩn thận xem xét, sẽ không cảm nhận được sức sống trên cơ thể hắn, tám chín phần mười sẽ cho rằng Mạc Phàm là quỷ hồn.
Theo hắn vừa tỉnh lại, từng tia sáng mỏng manh sáng lên trên người hắn, lúc này bóng dáng hắn mới ổn định lại, không còn một sáng một tối nữa.
Một lát sau, lúc này Mạc Phàm mới mở to mắt, lẩm bẩm:
- Nguy hiểm thật.
Khi nói chuyện, trong đôi mắt lạnh lùng ngoại trừ bình tĩnh và lạnh lẽo ra, còn có một chút may mắn.
Khi đạo bạch quang trời giáng đánh vào người hắn, hắn không do dự dùng Quy Nguyên Thuật.
Quy Nguyên Thuật là pháp thuật của Huyền Vũ Nhất Tộc, lúc gặp nguy hiểm có thể hóa cơ thể thành một hạt cát, hóa lực lượng toàn thân thành lực phòng ngự, tránh né được nguy hiểm.
Một khi sử dụng Quy Nguyên Thuật, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái chết giả, chỉ có lượng thần hồn rất ít thức tỉnh, dùng để giải trừ trạng thái Quy Nguyên.
Huyền Vũ Nhất Tộc từng trải qua đại tai nạn nhiều lần, sở dĩ có thể sống sót, toàn bộ đều dựa vào Quy Nguyên Thuật.
Quy Nguyên Thuật không chỉ là một trong những pháp thuật phòng ngự cường đại nhất mà hắn biết, cũng là một trong những pháp thuật lúc hắn thi triển không có khả năng bị bắn trúng quá nhiều.
Quả thật Quy Nguyên Thuật này không khiến hắn thất vọng, bảy lần công kích vũ khí tiên tiến, tuy hắn bị thương rất nghiêm trọng, nhưng có thể sống sót đã là kỳ tích.
Lúc trước hắn không biết uy lực của vũ khí tiên tiến trên Địa Cầu mạnh bao nhiêu, lần này thử qua hắn mới biết được.
Uy lực của vũ khí tiên tiến tương đương với một kích toàn lực của cao thủ Nguyên Anh kỳ, với tu vi của hắn hiện giờ, chịu một lần công kích của vũ khí tiên tiến, còn có cơ hội sống sót.
Nhưng nếu là hai lần trở lên, tỷ lệ sống sót của hắn gần như bằng không.
Hắn có thể tỉnh lại từ trong bảy lần công kích bằng vũ khí tiên tiến, là nhờ Quy Nguyên Thuật.
Nhưng mà…
Hiện giờ hắn chỉ cách tử vong một chút, Tam Nguyên Tinh Khí Thần của hắn đã tiêu hao hết khi chống lại nổ mạnh.
Nếu như hắn không phải là y tiên, sau khi hắn Giải Nguyên, cơ thể sẽ tự động biến mất, tử vong hoàn toàn.
Cho dù sống sót, cũng vô cùng phiền phức.
Hiện giờ hắn muốn cử động một ngón tay cũng rất khó, hơn nữa hắn chỉ hơi cử động một chút, hay là chịu ngoại lực trùng kích, sẽ có khả năng tan vỡ, muốn khôi phục cũng rất khó.
- Làm sao bây giờ?
Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó xử.
Chỉ trong phút chốc lông mày hắn giãn ra.
Nếu hắn còn sống, không chữa được vết thương trên người hắn, vậy hắn còn là y tiên bất tử sao?
- Hồng Liên!
Miệng hắn khẽ nhếch lên, kêu.
Tiếng xé gió vang lên, hồng quang chớp lóe, Hồng Liên phát ra âm thanh ong ong, giống như đứa bé nhìn thấy người thân yêu quý của mình, xuất hiện bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Hồng Liên, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên.
Trước khi bạch quang rơi xuống, hắn ra lệnh cho Hồng Liên rời đi, ẩn nấp.
Hắn bị thương thành như vậy, chỉ cần Hồng Liên không sao là được, có Hồng Liên ở đây, người bình thường đừng mơ thương tổn được hắn, hắn mới có thể yên tâm dưỡng thương.
Ý niệm của hắn vừa động, huyết quang trên Hồng Liên phình to, hóa thành một đóa liên hoa vĩ đại.
Nhụy hoa ở giữa liên hoa chậm rãi vươn ra, đâm vào mấy huyệt vị sau lưng hắn.
Hồng quang màu nhạt thông qua nhị hoa, chậm rãi nhập vào trong cơ thể hắn.
Nếu là bình thường, hắn hoàn toàn có thể không cần cố kỵ hấp thu lực lượng bên trong Hồng Liên, chữa trị cơ thể.
Nhưng hiện giờ chuyện này đã là cực hạn, thêm nhiều một chút cơ thể hắn sẽ nổ tung.
Nhưng hắn không sốt ruột.
Hiện giờ hắn nóng vội quá sẽ không thành công, thậm chí còn ngược lại, mất nhiều hơn được.
- Bế!
Hắn khẽ quát một câu, đóa hoa Hồng Liên chậm rãi khép lại, bao hắn ở bên trong.
Theo một chút hồng quang chảy vào trong cơ thể Mạc Phàm, lúc này trên mặt hắn mới xuất hiện chút huyết sắc.
Hắn vừa ngồi xuống đã là một tháng, Hồng Liên nở rộ, lúc này hắn mới mở to mắt.
Hắn giơ tay lên nhìn thoáng qua cánh tay và cơ thể mình, lông mày nhíu lại.
So với một tháng trước, cơ thể hắn củng cố hơn một chút, cử động đã không có gì đáng ngại, thậm chí còn có thể dùng một phần linh khí.
Nhưng vết thương trên người hắn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Nếu lúc trước cơ thể hắn như một bãi bùn lầy, hiện giờ cơ thể chỉ dùng kim và chỉ khâu lại, cách khỏi hẳn kém xa.
- Cảnh giới Thần Thể này đúng là xấu hổ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười chua xót, lắc đầu nói.
Thân thể càng cường đại, càng không dễ bị thương.
Nhưng trái lại, càng không dễ bị thương một khi hư hao, cũng càng khó chữa trị.
Đương nhiên chuyện này không phải là tuyệt đối.
Càng có cơ thể cường đại, thần thông cũng càng nhiều.
Nếu có thể tu luyện cơ thể cao thêm một tầng, cho dù cơ thể nổ thành mảnh nhỏ, dựa vào mảnh nhỏ này, đều có thể tự động khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.
Thần Thể của hắn hiện giờ cường đại thì cường đại, nhưng sức khôi phục vẫn quá yếu.
ổ ấ ềMột khi tổn hại, chữa trị sẽ rất phiền phức.
Hắn chỉ bĩu môi cười, nhẫn trữ vật trên tay sáng lên, Vô Tận Thâm Uyên đạt được từ tay đám Aristotle xuất hiện trong tay hắn.
- Đi!
Hắn nhìn thoáng qua Hồng Liên đã khôi phục nguyên hình, nói.
Trên Hồng Liên chớp lóe hồng quang, tiếng ù ù vang lên, nham thạch dưới nền đất cứng rắn bị Hồng Liên cắt ra một cái hầm ngầm lớn hơn nữa như cắt đậu hủ.
Mạc Phàm ném Vô Tận Thâm Uyên vào trong hầm ngầm, kim quang trên Vô Tận Thâm Uyên đại phóng, biến thành một Kim Tự Tháp bằng nước rộng bằng một gian phòng.
Bên trong Kim Tự Tháp, có thể thấy mơ hồ một cái ao được xây nhờ bạch ngọc, bên trong có một vũng chất lỏng màu lam, lộ ra sinh cơ tràn đầy.
Mạc Phàm nhìn cái ao, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Không ngờ phải dùng thứ này nhanh như vậy.
Mạc Phàm lẩm bẩm.
Tạo hóa trì này đã không có khả năng tạo ra cổ thần, từng cổ thần được tạo ra không chỉ cần tạo hóa trì, Ngũ Thải Thạch, còn cần một thứ rất quan trọng là thần cách.
Tuy không có khả năng tạo ra cổ thần, nhưng tạo hóa dịch và linh khí nồng đậm ở bên trong có thể chữa trị cơ thể hắn, là lựa chọn tốt nhất.
Nhất là hắn còn thu thập Ngũ Thải Thạch trên người đám Aristotle.
Trong quá trình tạo hóa hắn sẽ mất đi ý thức, nhưng nếu có thể tạo hóa thành công, không chỉ cơ thể hắn sẽ khôi phục, còn có thể càng mạnh hơn.
Hắn như xuyên qua màn nước, đi vào bên trong Kim Tự Tháp, lấy một phần Ngũ Thải Thạch phóng vào trong tạo hóa trì, cả người nằm vào trong.
- Tạo Hóa!
Hắn nhắm chặt mắt, nói khẽ.
Hai chữ vừa vang lên, ánh sáng ngũ sắc sáng lên trên người hắn, cả người hắn mất đi ý thức.