Nếu không Mạc Phàm đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây.
Còn quân pháp, Đồng Chiến cũng phải nghe thúc thúc anh ta, thúc thúc anh ta là pháp.
- Vô Kỳ, ngươi không nghe rõ lời ta nói sao?
Sắc mặt Đồng Chiến khó coi, trầm giọng hỏi.
- Đồng thúc thúc, không phải ta không đồng ý, chỉ là ngươi nhìn tình cảnh của ta hiện giờ xem, nếu ngươi có thể đảm bảo cậu ta không giết ta, ta cũng không có ý kiến, nhưng ngươi có thể đảm bảo không?
Mạnh Vô Kỳ nói với vẻ khinh thường.
Đồng Chiến chau mày, đôi mắt ông ta đảo liên tục, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Nếu là những người khác ông ta còn có thể chấn nhiếp một chút, nhưng Mạc Phàm, ông ta thật sự không nắm chắc.
Mạnh Vô Kỳ gọi đám Tịnh Hỏa tới, cũng bị Mạc Phàm vây trong hỏa liên, một người bất kỳ trong bốn người này đều mạnh hơn ông ta, ông ta dùng cái gì để chấn nhiếp Mạc Phàm.
Quân pháp của Quân Đình sao?
Nếu như tra xét chuyện này, chắc chắn không liên quan gì tới Mạc Phàm.
Cho nên ông ta không thể bảo vệ được Mạnh Vô Kỳ.
Mạnh Vô Kỳ thấy Đồng Chiến không nói lời nào thì nheo mắt lại, anh ta cười nói tiếp:
- Đương nhiên nếu Đồng thúc thúc quyết tâm để ta rời đi, ta cũng có thể đi, dù sao ngươi là thủ trưởng của ta, nhưng Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia ta đã lấy ra rồi, bọn họ có rút đi hay không, ta cũng không biết.
Đồng Chiến liếc mắt nhìn những người đó một cái, 40 tu sĩ, mạnh hơn người ông ta mang tới nhiều.
Số lượng người ông ta dẫn tới cũng không ít, nhưng chỉ có 4, 5 người là Nguyên Anh kỳ, vốn dĩ không thể đánh đồng.
- Các ngươi còn không rút lui, không nghe thấy lời ta nói sao?
Đồng Chiến quát lớn.
- Đồng quân trưởng, mấy ngày hôm trước sư phụ ta mất một thanh kiếm, dựa theo tin tức ta đạt được, người kia trốn về phía Tinh Hỏa Trấn thông qua Truyền Tống Trận, bây giờ ta rất chắc chắn kiếm trong tay tiểu tử này là kiếm của sư phụ ta, sư mệnh khó mà không tuân theo, có khả năng ta không thể nghe theo lời Đồng quân trưởng nói.
Hán tử mặt sẹo cười lạnh lùng nói.
Chỉ là quân trưởng có tu vi thấp hơn anh ta mà thôi, muốn anh ta rời đi, chuyện này có thể sao?
Ở Tu Chân giới, đâu có đạo lý cường giả phải nghe lời nhược giả?
Đại hán mặt sẹo này mới mở miệng, những người khác cũng cười theo.
- Đúng lúc mấy ngày trước kiếm của sư tổ ta bị tặc tử trộm đi, tuy chưa chắc đã là thanh kiếm này, nhưng ta phải xác nhận một phen, nhỡ đâu là thật, đó là linh kiếm, quân trưởng có thể gánh vác được sao?
Một kiếm sĩ mặt trắng lạnh lùng liếc Đồng Chiến một cái, chất vấn với vẻ khinh thường.
Linh kiếm là kiếm cấp bậc linh bảo, tuy ở Tu Chân giới có không ít pháp khí, nhưng linh bảo vô cùng trân quý, vì pháp khí cấp bậc này, tu sĩ Nguyên Anh không thể luyện chế, chỉ có cấp bậc Hóa Thần thậm chí là Đại Tu trở lên mới có thể luyện chế.
Hơn nữa tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, thông thường nếu có linh bảo xuất hiện, đều khiến không ít tu sĩ Nguyên Anh tranh giành.
Dù sao một thanh linh kiếm có thể làm tu sĩ Kim Đan như Mạc Phàm khiến tu sĩ Nguyên Anh không thể không chịu thua, mà uy lực ở trong tay tu sĩ Nguyên Anh kỳ sẽ mạnh hơn một chút, đó là uy lực của linh bảo.
Sao bọn họ có thể bỏ qua, cho dù đắc tội người của Quân Đình, cũng nhất định phải lấy được.
- Mấy ngày trước gia gia ta…
Trong lúc này, gần như trưởng bối của tất cả đám tu sĩ đều mất lệnh kiếm, còn nhận định là thanh kiếm trong tay Mạc Phàm, không có một ai rời đi.
Quân pháp không thể trách nhiều người, nếu bọn họ đều không rời đi, chỉ cần không ra tay với người của Quân Đình, Quân Đình sẽ không làm gì bọn họ.
Mạnh Vô Kỳ nghe thấy lời những người này nói, thì cười khẽ.
- Đồng thúc thúc, ngươi xem việc này nên làm thế nào, ta cảm thấy Đồng thúc thúc đừng nhúng tay vào thì hơn, dù sao nơi này không được coi là ở bên trong Tinh Hỏa Trấn.
Đồng Chiến nhíu chặt mày, trên mặt đều là giận dữ.
Ông ta thân là quân trưởng của Tinh Hỏa Trấn, nhưng chưa từng gặp loại chuyện như vậy, đều không có biện pháp với hai bên.
Ông ta nhíu mày một lát, sau đó nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc công tử, hẳn là ngươi đã rõ tình cảnh của mình, ta cũng không có biện pháp, nếu có thể, hi vọng ngươi nghe ta khuyên một câu, đưa lệnh kiếm kia cho bọn họ, ngoài ra còn đảm bảo không ra tay với Vô Kỳ nữa, nếu không hôm nay người khó có thể rời đi được.
Nếu nhiều người cùng ra tay với Mạc Phàm như vậy, chắc chắn Mạc Phàm không thể phát huy ra uy lực của linh kiếm, đã bị giết chết.
Đổi lại là những người khác, ông ta sẽ không thèm để ý.
Nhưng Mạc Phàm có chút tác dụng với ông ta, không thể để Mạc Phàm chết như vậy được.
- Giao linh kiếm thì được, nhưng đảm bảo không ra tay với ta là không được, sao ta có thể tin một phàm nhân từ Hạ giới tới, còn nữa, đúng là cậu ta giết mấy người của Mạnh gia ta, có thể bỏ qua như vậy được à, Mạnh gia ta vì bồi dưỡng những người này mà tốn không ít linh thạch đâu.
Mạnh Vô Kỳ nói với vẻ không vừa ý.
- Vậy ngươi muốn thế nào, Vô Kỳ?
Đồng Chiến nhíu mày hỏi.
- Ta cũng không bắt chẹt cậu ta, trở thành nô lệ của Mạnh gia ta thì thôi, nếu cậu ta thề với tâm ma của mình, vĩnh viễn không ra tay với người Mạnh gia ta, gặp người Mạnh gia ta nhất định phải quỳ, ngoài ra giao toàn bộ nhẫn trữ vật ra đây, chuyện này sẽ như vậy thôi.
Mạnh Vô Kỳ làm ra vẻ mình rất độ lượng, nói.
Đồng Chiến nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc Mạnh Vô Kỳ một cái.
Giao nhẫn trữ vật là trả thù bình thường, nhưng thề với tâm ma còn quỳ với người Mạnh gia, chuyện này quá nặng rồi.
Nếu phát ra lời thề như vậy, chỉ sợ cả đời đừng nghĩ tới chuyện ngẩng đầu lên, tu vi cũng bị hạn chế, muốn đạt tới độ cao sẽ khó hơn nhiều.
Mạnh Vô Kỳ thấy Đồng Chiến nhìn qua, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.
- Đồng thúc thúc, đây là điểm mấu chốt cuối cùng ta, ngươi vẫn nên hỏi tiểu tử này thì hơn.
Đồng Chiến nắm chặt tay rồi buông ra, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc công tử, ngươi xem…
Ông ta không nói hết lời, ý không nói cũng hiểu.
Không chỉ ông ta, những người khác đều nhếch miệng cười, nhìn về phía Mạc Phàm.
Tay Mạc Phàm cầm mệnh kiếm hơi vung lên, mệnh kiếm trôi nổi quang hắn, chỉ về phía lúc trái lúc phải.
- Các ngươi nói xong chưa?
- Hửm?
Đồng Chiến nhíu chặt mày, thầm kêu không hay rồi.
- Nói xong rồi thì Đồng quân trưởng, ngươi bảo quân sĩ của ngươi lui ra xa một chút, nếu không ta sẽ giết quân sĩ của ngươi mất.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Mạc công tử, ngươi muốn làm gì, đừng nói linh tinh, ngươi bình tĩnh một chút.
Vẻ mặt Đồng Chiến thay đổi, vội vàng nói.
- Thôi, quân sĩ của ngươi đã không rời đi, vậy ta sẽ cố gắng khống chế không giết bọn họ.
Mạc Phàm không để ý tới Đồng Chiến, nói tiếp.
- Ngoài ra các ngươi có thể ra tay, linh kiếm này ở đây, tới trước được trước, cũng có khả năng không chiếm được, chuyện này đâu ai biết được?
Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn về phía đám đại hán mặt sẹo, nói với vẻ thờ ơ.
Những người đó nhíu mày, không biết người nào kêu lên.
- Tử!
Trong lúc này tiếng kiếm minh vang lên, gần như tất cả mọi người đột nhiên ngoại phóng khí tức, hóa thành từng đạo quang xông về phía Mạc Phàm.
Trong đó có mấy người đã tới trước người Mạc Phàm chỉ trong chớp mắt, lực lượng muốn cắn nát tâm hồn người ta hàng lâm, không khí như sóng đánh về phía Mạc Phàm.
Giữa sóng không khí, Mạc Phàm cười nhạt.
- Đúng rồi, còn một câu nữa, ta tên là Mạc Phàm, đến từ Hạ giới.
Nói xong Cửu Tinh Kiếm trong tay hắn cắm mạnh xuống đất, bổ sung một nét cuối cùng trên chữ “kiếm”.
Đồng thời bốn chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Kiếm Hành Cửu Ca!