Ông ta không sắp xếp vị trí cho Mạc Phàm, vốn định ra oai phủ đầu với Mạc Phàm.
Vậy mà Mạc Phàm trích vân thành tọa, khiến Mạc Phàm không ngã ngựa, trái lại chính ông ta bị Mạc Phàm đẩy ngã ngựa.
Không thể không nói, ông ta xem thường Mạc Phàm rồi.
Nhưng gần trăm năm qua, ông ta sớm đã quen như vậy.
Còn chưa bắt đầu đàm phán, đơi coi.
Một người chẳng ra gì, lợi hại đến mấy?
- Nếu mọi người đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi, Minh Huy, lần này là cậu tập hợp mọi người tới chỗ lão phu, cậu tới nói đi.
Âu Dương Minh Nhật khép hờ mắt, không có chút tức giận, nói.
- Dạ, lão gia tử.
Tống Minh Huy đứng dậy, khiêm tốn cúi người với Âu Dương Minh Nhật.
- Chắc tất cả mọi người đều biết rõ chuyện ở Giang Nam mấy ngày nay rồi, tình huống hiện giờ không cần tôi nhiều lời lắm, cứ tiếp tục như vậy, không chỉ không có chỗ tốt đối với bên Lâm gia và Mạc gia, thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tỉnh Giang Nam, cho nên tôi và Âu Dương lão gia mời hai bên tới đây, hòa khí sinh tài, mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút, hi vọng có thể giải quyết chuyện này, trả lại bình yên cho 2000 vạn người Giang Nam.
Tống Minh Huy nói rõ đạo lý.
- Muốn giải quyết hòa bình cũng được, thứ nhất, Mạc đại sư giết nhiều người trong gia tộc tôi như vậy, nhất định phải xin lỗi chúng tôi trước, thứ hai sao, Mạc gia quay về Đông Hải, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không tài sản của Mạc gia ở đây sẽ bị đóng băng.
Lâm Thiên Thành hừ lạnh một tiếng nói, không có ý thương lượng.
- Không sai, Mạc gia ở Giang Nam một ngày, Giang Nam sẽ không yên một ngày, tôi thấy Mạc gia nên quay về Đông Hải tốt hơn.
Một lão tổng khác đập bàn, tức giận nói.
Hai người vừa mở miệng, những người khác đều gật đầu nói phải.
Mạc gia rời khỏi Giang Nam, Giang Nam mới là Giang Nam lúc trước.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, trong mắt lộ ra chút giận dữ.
- Nếu là như vậy, tôi cảm thấy Mạc tiên sinh chúng tôi không có gì để bàn với các người.
Vốn là Lâm gia ra tay với Mạc gia trước, Lâm gia thua, lại thành người bị hại giải oan kêu khổ ở đây.
Nếu Mạc gia thua, chỉ sợ Mạc gia đã thành cô hồn dã quỷ?
- Lưu phu nhân đừng gấp, nếu là đàm phán, tất nhiên có đến có đi.
Tống Minh Huy tươi cười hiền lành, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc đại sư thì sao, cậu có cách nghĩ gì, nếu cứ cố chấp, không có lợi với Mạc gia cậu đâu?
- Ông cảm thấy những lời bọn họ nói có khả năng sao?
Mạc Phàm cười khẽ, khinh thường nói.
Bảo y tiên bất tử hắn xin lỗi, những người này nhận nổi sao?
Còn Mạc gia rời khỏi Giang Nam, nghĩ ngu ngốc quá đó?
- Nếu là như vậy, chúng ta không còn gì để bàn rồi, xin lỗi và Mạc gia rời khỏi Giang Nam là điểm mấu chốt của chúng tôi.
Hai tay Lâm Thiên Thành ôm ngực, lạnh lùng nói.
Những người khác cũng là cùng chung mối thù, không có sợ hãi.
Không đồng ý thì kéo dài, chẳng qua mọi người tiêu hao một chút, xem Mạc gia tiêu hao nhiều hơn, hay là bọn họ.
Bọn họ không tin Mạc Phàm còn dám giết người.
- Lâm tổng, nếu đàm phán thì là ngươi lui ta nhường, các ông có thái độ như vậy, tôi và Âu Dương lão gia không có biện pháp giúp các ông hòa giải rồi.
Tống Minh Huy giả bộ tức giận nói.
- Vậy để lão gia tử nói một câu công đạo đi, lão gia tử bảo chúng ta làm gì thì chúng tôi sẽ làm đó, như vậy đủ thành ý chưa?
Trong mắt Lâm Thiên Thành lóe lên giảo hoạt.
- Không sai, chúng tôi tin Âu Dương lão gia tử.
Những người khác cũng nói.
- Lâm tổng anh minh, vậy Mạc tiên sinh thì sao, Âu Dương lão gia tử là tiền bối công bằng chính trực nhất tỉnh Giang Nam chúng ta, ông ấy sẽ đối xử công bằng với hai bên, cậu có ý kiến gì không?
Tống Minh Huy cười khẽ, nói với Mạc Phàm.
- Các ông có thể nói xem.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Tiền tài là con số đối với hắn, nhưng hôm nay phải giải quyết xong chuyện này, xem trong hồ lô của đám người này có thứ gì.
- Được rồi, lão gia tử, tất cả mọi người đều rất tin tưởng ông, ông xem ông cho bọn họ biện pháp giải quyết đi?
Tống Minh Huy làm tư thế mời nói.
Âu Dương Minh Nhật khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
- Yêu cầu của các cậu, tôi đã hiểu được đại khái, nếu đều có ý hòa giải, vậy thì mỗi người lùi một bước, đám Lâm Thiên Phong bị giết cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách người khác, để Mạc Phàm xin lỗi thì không cần, nhưng…
Âu Dương Minh Nhật dừng một lát.
- Mạc gia phải rời khỏi Giang Nam, công ty của Mạc gia ở Giang Nam thuộc về Lâm gia và mấy gia tộc khác, để bồi thường sau này Đông Hải, Tây Hồ, Nam Sơn Bắc Xuyên đều của Mạc gia, tải sản của Lâm gia và những gia tộc khác ở đây đều thuộc về Mạc gia, Mạc gia không thể tiến vào Giang Nam, gia tộc khác cũng không thể tiến vào bốn khu vực đó làm ăn, mọi người cảm thấy thế nào?
Âu Dương Minh Nhật nói tiếp.
- Cái gì, Mạc gia không chỉ không cần xin lỗi, hơn 10 triệu tài sản của Phương gia ở Tây Hồ đều thuộc về Mạc gia sao?
Mắt Phương Thần Tinh mở to, không tình nguyện nói.
- Chu gia chúng tôi cũng có hơn hai mươi triệu ở Nam Sơn đó?
Tân gia chủ Chu gia nói.
- Thế nào, các cậu có ý kiến?
Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người này nói.
- Lão gia tử đã nói vậy, chúng tôi chịu thiệt cho Mạc gia là được, không phải chỉ là mấy trăm triệu tài sản sao, chỉ cần Mạc gia rời khỏi Giang Nam là được.
Lâm Thiên Thành giả mù sa mưa nói, giống như ông ta bị tổn thất nặng lắm.
Khi nói chuyện, trong mắt ông ta lóe lên đắc ý.
Lão gia tử mở miệng, Mạc gia còn không nhanh cút khỏi Giang Nam.
Vừa rồi Mạc Phàm đã đắc tội Âu Dương Minh Nhật, Âu Dương Minh Nhật đã không so đo Mạc Phàm trẻ người non dạ rồi.
Mạc Phàm từ chối Âu Dương Minh Nhật nữa, tương đương với đối nghịch Âu Dương Minh Nhật, vậy đợi Âu Dương Minh Nhật trả thù đi.
- Tiểu tử, ý Mạc gia cậu thế nào?
 ế ắÂu Dương Minh Nhật liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như một cái, lạnh như băng hỏi.
Đám Lâm Thiên Thành nhìn Mạc Phàm với vẻ đắc ý, đợi Mạc Phàm lựa chọn.
Mạc Phàm nhíu mày, ánh sáng lạnh lóe lên.
Âu Dương Minh Nhật này không chỉ không bảo hắn xin lỗi, còn đưa bốn thành phố quanh Giang Nam cho Mạc gia bọn họ, ngay cả tài sản của Lâm gia và mấy gia tộc khác ở đó cũng thành của Mạc gia.
Nhìn thì như thiên vị Mạc gia bọn họ, thực ra là thiên vị đám Lâm Thiên Thành.
Đông Hải, Bắc Xuyên thì khỏi phải nói, Nam Sơn có Tưởng gia, Tây Hồ hiện giờ có Tôn gia, bốn thành phố này gần như nằm trong tay hắn.
Nếu hắn muốn lấy, giơ tay là lấy được.
Âu Dương Minh Nhật làm như vậy, tương đương bảo hắn lấy mấy ngàn triệu đất Mạc gia ở Giang Nam, đi mua thứ thuộc về mình.
Chuyện này như hắn ở thành Bắc Kinh, nhưng muốn bắt thành Bắc Kinh đổi lấy vùng lớn ngoại thành đã thuộc về hắn, bọn họ tính toán hay quá nhỉ.
- Bà cảm thấy chúng ta có đồng ý không?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hỏi Lưu Nguyệt Như.
- Tôi cảm thấy không được.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày do dự nói.
Bà dốc sức làm ăn hai mươi mấy năm trên thương trường, tất nhiên nhìn ra được Âu Dương Minh Nhật đang thiên vị đám Lâm Thiên Thành, cố gắng chèn ép bọn họ.
- Đáp án của chúng tôi là, không được!
Mạc Phàm quay đầu, lạnh nhạt nói.