- Lập tức cút khỏi đây, anh còn có thể sống sót.
- Hửm?
Tròng mắt người đàn ông hơi híp lại, trong mắt hiện lên sát ý.
Tựa như sói đói muốn bắt con mồi, bị người ta quấy rầy.
Anh ta nhìn nơi phát ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm cách xa mười thước, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
Anh ta còn tưởng là cao thủ Bạch gia, kết quả chỉ là sinh viên đi ngang qua.
Những cao thủ Bạch gia đều bị anh ta thu phục một cách nhẹ nhàng, một tên tiểu tử cũng dám cản trở nhiệm vụ của anh ta, đúng là tự tìm khổ.
Bạch Tiểu Tuyết thấy là Mạc Phàm, vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó thay thế bằng bối rối.
Rõ ràng cô bảo Mạc Phàm đi về phía đông, vậy mà Mạc Phàm đi theo đến đây.
- Anh đi nhanh đi, chuyện này không cần anh lo.
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng nói.
Vệ sĩ của Bạch gia bọn họ đã không làm gì được người ngoại quốc này, Mạc Phàm không nhiều tuổi lắm, tuy đôi mắt mang theo tang thương không thuộc về tuổi của hắn, nhưng chắc chắn là phàm nhân, không phải đối thủ của người này.
- Đi, nếu đến đây rồi, vậy đừng đi nữa.
Người đàn ông cười âm hiểm nói, bỏ qua Bạch Tiểu Tuyết đi về phía Mạc Phàm.
Khẩu khí của tiểu tử này lớn như vậy, vậy mà bảo anh ta cút đi, sao anh ta có thể để Mạc Phàm rời đi dễ dàng?
Giết tiểu tử này, Bạch Tiểu Tuyết sẽ thành thật hơn chút.
Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết khẽ đổi, vội vàng chạy tới chắn trước người Mạc Phàm.
- Anh đủ rồi đó, tôi sẽ đi theo anh gặp vương tử của các anh, anh đừng làm hại anh ấy.
Đây là chuyện của cô, cô không muốn vì cô mà có người không liên quan bị thương.
Người đàn ông bất hỉ phản nộ, vừa rồi Bạch Tiểu Tuyết này còn không chịu đi, hiện giờ vì một phàm nhân mà đồng ý tham gia vũ hội của vương tử điện hạ bọn họ.
Vũ hội của vương tử điện hạ bọn họ, có không biết bao nhiêu danh viện, phu nhanh tranh giành nhau muốn đi, ở trong mắt Bạch Tiểu Tuyết không bằng mạng một phàm nhân.
Đại tiểu thư Bạch gia gì chứ, chỉ là đồ đê tiện mà thôi.
- Bạch tiểu thư, sớm biết sẽ như vậy, hà tất lúc trước lại làm thế.
- Anh muốn thế nào?
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày nói.
- Tiểu tử này muốn anh hùng cứu mỹ nữ, dù thế nào Bạch tiểu thư cũng phải cho cậu ta một cơ hội, nếu không chẳng phải cậu ta chết rất oan, ngay cả cơ hội làm anh hùng cũng không có, đã bị từ chối sao.
Người đàn ông cười mỉa nói, trong mắt lóe lên chút tàn nhẫn.
Một con kiến ở Hoa Hạ mà thôi, dám cản đường giẫm chết là được.
- Anh dám, nếu anh làm anh ấy bị thương, đợi tôi gặp vương tử các anh, tôi sẽ bảo anh ta giết chết anh.
Bạch Tiểu Tuyết lạnh giọng nói.
Tươi cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, hai mắt dưới mũ đột nhiên sáng lên, tựa như mắt sói trong đêm, một cơn gió lạnh đột nhiên tới thổi bay đi.
- Vậy sao, cô có thể thử xem, Bạch tiểu thư, cô xem tôi giết tiểu tử này, vương tử điện hạ của chúng tôi có giết tôi không.
- Anh!
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Tiểu Tuyết lộ ra vài phần sợ hãi.
Thấy người đàn ông sắp đi tới, Mạc Phàm tiến lên một bước, cười nhạt nói.
- Em không cần đi cùng anh ta, anh ta ai cũng không giết được.
Bạch Tiểu Tuyết hơi sững sờ, nhìn thoáng qua Mạc Phàm không có một chút sợ hãi, vẻ mặt không chỉ không khá hơn, trái lại vẻ lo lắng càng đậm.
Cho dù Mạc Phàm thật sự có bản lĩnh đánh bại người này, nhưng sau lưng người này là vương tử, không phải ai cũng có thể đắc tội được.
Cô đi với người này, vương tử chưa từng gặp mặt kia chưa chắc đã làm gì cô, dù sao cô là đại tiểu thư Bạch gia ngàn năm, nơi này lại là Giang Nam.
Trong mắt người đàn ông hiện lên chút dị sắc, cho dù lá gan lớn đến đâu, nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy đều sớm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tứ chi run rẩy.
Vậy mà tiểu tử này không sợ chút nào, có chút thú vị.
- Tiểu tử, cậu có biết cậu đang làm gì không.
- Anh nói cho tôi biết, tôi đang làm gì đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
ể ố- Vị Bạch tiểu thư này, là người mà vương tử chúng tôi nhìn trúng, mà bây giờ cậu đang cản trở chuyện tốt của vương tử chúng tôi.
Người đàn ông cười nói.
- Vương tử?
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khẽ.
Ở trong mắt phàm nhân, có lẽ vương tử còn có lực uy hiếp mạnh, dù sao đa số vương tử đều có quyền lợi nhất định.
Ở trong mắt hắn, cái gọi là vương tử, chỉ là thân phận có thêm cái vương miện so với người bình thường.
Thân phận như vậy, từ lúc hắn trọng sinh đã không thèm để mắt tới.
Với hắn hiện giờ, thân phận như vậy muốn lọt vào mắt hắn, phải lạy mới có khả năng.
- Vương tử các anh dám đánh chủ ý với vị cô nương này, vậy vương tử của các anh cách ngày chết không xa rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, phẫn nộ hiếm có dập dờn tỏa ra từ người hắn.
Chỉ là một vương tử, sau khi bị Tuyết Nhi từ chối cũng dám phái người tới bắt Tuyết Nhi, không biết sống chết.
Hắn vừa nói câu này, mắt Bạch Tiểu Tuyết mở to, vô cùng khiếp sợ đánh giá Mạc Phàm.
Cô không biết vương tử không biết tên kia là ai, nhưng có thể phái ra cao thủ Tiên Thiên, thực lực sẽ không kém Lâm Khuynh Thiên.
Nhưng chàng thanh niên cô gặp một lần này lại không sợ chút nào.
Tươi cười trên mặt người đàn ông cứng đờ, lông mày nhíu lại, sắc bén nở rộ trong mắt anh ta.
- Tiểu tử, cậu dám bất kính với vương tử điện hạ của chúng tôi như vậy, cậu đi chết đi.
Anh ta đang định chơi đùa với tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút, ai biết tiểu tử này còn quá kiêu ngạo.
Dám bất kính với vương tử điện hạ của bọn họ như thế, phải chết!
Anh ta tiến lên trước một bước, rõ ràng cách hơn năm thước, anh ta chỉ bước một cái, trực tiếp đến trước người Mạc Phàm.
Năm ngón tay anh ta nắm chặt, hắc mang trên tay phóng ra, giống như ngọn lửa màu đen cuồn cuộn, cánh tay anh ta kéo ra sau như giương cung, một quyền đánh vào mặt Mạc Phàm.
Còn chưa động vào người Mạc Phàm, khí tức bá đạo đập vào mặt.
- Cẩn thận, anh ta là kỵ sĩ cấp Hoàng Kim ở phương Tây, tương tự với Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ chúng ta.
Bạch Tiểu Tuyết thấy người đàn ông này ngoại phóng ngọn lửa màu đen, vội vàng nhắc nhở.
Cấp bậc võ giả nước ngoài khác với Hoa Hạ, bọn họ chia thành Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, tương ứng với Hoa Hạ là Tôi Thể hậu thiên, Trúc Cơ và Tiên Thiên.
Người đàn ông này có thể ngoại phóng đấu khí, chắc chắn là kỵ sĩ cấp Hoàng Kim.
- Yên tâm đi, cho dù là người lợi hại hơn kỵ sĩ cấp Hoàng Kim, cũng không mang được em đi.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn người này một cái, cười nói với Bạch Tiểu Tuyết.
Khí tức người này kém Moria một chút, Moria đều đã cúi đầu trước hắn làm nô, người này có bản lĩnh gì?
Bạch Tiểu Tuyết gấp đến mức giậm chân, một quyền sắp đánh đến mặt rồi, còn có thời gian nói chuyện.
Một quyền của kỵ sĩ Hoàng Kim, cho dù là xe con cũng có thể đập bể, càng không nói đến đầu người.
Mạc Phàm nhìn bộ dạng gấp gáp của Bạch Tiểu Tuyết, cười khẽ, quay đầu đi, ánh mắt phát lạnh, như hàn băng vạn năm.
Một tay hắn vươn ra, một chưởng vô cùng đơn giản, không mang theo bất luận sắc thái gì, cũng không có thay đổi ngoài sức tưởng tượng, đánh về phía quả đấm của người đàn ông kia.
“Bốp!” Tay hai người đánh vào nhau.
Không có tiếng nổ mạnh như kinh lôi vang lên, cũng không có sóng xung kích có thể xé rách mặt đất.
Chỉ có bóng người kêu lên đau đớn, bay ngược về phía sau, rơi xuống đất ở phía xa.
“Rầm!” Lúc này âm thanh đất đai bị nghiền nát mới vang lên, bụi đất văng tung tóe.