Trên xe nhanh chóng có người đi xuống, vốn muốn gào lên một phen, nhìn thấy tư thế của đối phương, sắc mặt người sau khó coi hơn người trước.
- Vị đại ca này, đây là làm sao vậy, chúng tôi không có liên quan gì mà?
Một người lấy thuốc lá ra nói.
- Đúng là không liên quan gì đến các người, nhưng ai bảo các người đi cùng đường với chiếc Mobile Home kia, đứng yên đợi đi, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, không phải chuyện của các người, nhanh quay về xe đi.
Thanh niên mặc áo may ô đen không nhận lấy, cười mỉa nói.
Người đưa thuốc lá cũng không dám nổi giận, ảo não quay về xe.
Chủ mấy chiếc xe bị vây nhìn về phía xe Mobile Home của Mạc Phàm đầy oán hận.
- Con mẹ nó đúng là xui xẻo, vừa lái xe đã gặp phải loại sao chổi này.
- Người trên xe này đúng là không có mắt, đang yên đang lành chọc đám người này làm gì, không phải tự tìm đường chết sao, tự mình chọc bọn họ, còn hại người khác bị liên lụy vây ở chỗ này.
Có người nhận ra thân phận của thanh niên mặc áo may ô, la mắng.
Người đàn ông mặc áo may ô màu đen tên là Trần Trùng, người ta thường gọi là Trùng ca, một địa đầu xà nổi tiếng ở phía đông thành phố Nam Sơn.
Trước đây phía đông thành phố Nam Sơn loạn như một nồi cháo, quần long vô thủ, nhưng Trần Trùng mang theo một đám thuộc hạ hợp đống cát vụn phía đông thành phố Nam Sơn thành một khối.
Không chỉ trạm xăng dầu vào thành phố Nam Sơn là của anh ta, đám lưu manh phía đông thành phố Nam Sơn đều là thuộc hạ của anh ta nữa.
Trần Trùng này không chỉ có thế lực cường đại, công phu cũng không tệ. Nghe nói từng một mình cầm đao xông vào trong một bang phái nhỏ, năm sáu chục người ở bên trong đều bị anh ta chém bị thương, có mấy người bị anh ta chém thành 8 mảnh.
Có thể nói hung danh của Trùng ca hiển hách gần đây, ít có người nghe tên mà không thay đổi sắc mặt.
Người chọc vào anh ta chỉ có hai kết quả.
Một là chết, hai là sống không bằng chết.
Đám người này đắc tội Trần Trùng, chắc ngày hôm nay sẽ chết ở đây.
Bên trong xe Mobile Home, lão mẹ Mạc Phàm nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy người cầm đầu lông mày hơi nhíu lại, vẻ lo lắng đậm hơn chút.
Trần Trùng?
Lông mày Mạc Phàm nhíu lại, lạnh nhạt hỏi:
Mẹ, mẹ biết người này sao?
Cậu ta tên là Trần Trùng, một nhân vật ở phía đông Nam Sơn, kém hơn Đường
Long một chút nhưng không kém nhiều lám. Mặt lão mẹ Mạc Phàm hơi trắng bệch nói.
Bà là người của Tưởng gia, vẫn có chút hiểu biết về thế lực ở thành phố Nam Son.
Bà vốn dự định nếu có người cản đường, dùng thân phận Tưởng gia của bà đè người ta là được, nói không chừng có thể thuận lợi đi qua.
Dù sao nơi này là thành phố Nam Sơn, không phải thành phố Đông Hải, Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng không làm gì được ở đây.
Ai biết người tới là Trần Trùng, lần này phiền phức rồi.
Cho dù bà ra mặt, chưa chắc Trần Trùng đã chịu nể mặt Tưởng gia.
Tôi từng nghe Long ca nói về Trần Trùng này rồi, quả thật rất lợi hại, có cần tôi gọi điện cho Long ca, bảo Long ca ra mặt giải quyết không?
A Hào nói xen vào một câu.
- Không cần, anh ở yên trên xe đợi tôi, tôi xuống xem một chút.
Mạc Phàm cười nói, đẩy cửa đi xuống xe.
Nếu bắt đầu làm, thì phải làm sạch sẽ.
Tránh để trạm xăng dầu lửa đốt vô tận, gió xuân thổi lại cháy lên. Chu Trường Hoằng ở bên cạnh muốn mở miệng, thấy Mạc Phàm xuống xe thì
không nói gì, đàng hoàng ngồi yên trên xe.
Đám Trần Trùng đợi một lát, nhưng thấy một đứa bé ra khỏi xe thì cười to. - Không phải đám Hầu Tam bị đứa nhỏ này đánh gãy xương đấy chứ, bọn họ cũng quá vô dụng rồi, hơn ba mươi người cũng không đánh được một đứa nhỏ.
Một người trong đó nói.
- Đừng khinh thường, nói không chừng người ta thật sự có công phu đó. Một đứa con nít có công phu cái rắm ấy, một mình tôi có thể đánh cậu ta mấy chục cái.
Trên mặt đám người này đều là cười đùa.
Mạc Phàm giống như không nghe thấy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Mày chính là Mạc Phàm, tuyên bố bảo ông chủ chúng tạo đến Tưởng gia tìm người sao?
Trần Trùng đánh giá Mạc Phàm, bất ngờ nói.
Đứa bé giống như Mạc Phàm thấy đám người bọn họ cơ bản chân đều mềm nhũn lại, vậy mà thằng nhóc này có thể bình tĩnh nói chuyện với anh ta. Đứa bé như vậy thật sự chưa thấy nhiều lắm.
Nếu như không phải Hầu Tam nói trong điện thoại, đối phương chính là một đứa trẻ 16, 17 tuổi, anh ta thật sự không dám tin tưởng. Là tôi, có chuyện gì?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
- Mày đánh ba mươi anh em tao bị thương, chẳng lẽ liền muốn đi về, mày
có biết mày làm anh em tao bị thương, 1 phút khiến ông đây tổn thất bao nhiêu tiền không? Trần Trùng tức giận nói.
Trạm xăng dầu đó chỉ cần có xe qua có tiền.
thì Mỗi ngày có nhiều xe ra vào thành phố Nam Sơn như vậy, căn bản không lúc
nào không kiếm được tiền, như kho bạc nhỏ với bọn họ.
Bây giờ bị Mạc Phàm làm hỏng, bọn họ tổn thất không phải 100 200 đơn giản như vậy.
- Anh tổn thất bao nhiêu tiền đó là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi, hơn nữa trạm xăng dầu đó của anh sớm nên bị diệt, cho dù không phải bị tôi diệt thì những người khác diệt, là chuyện sớm hay muộn mà thôi?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Hắn nhớ rõ lúc 26 tuổi hắn đi qua thành phố Nam Sơn, trạm xăng tư nhân này đã không còn tồn tại, nghe nói toàn bộ những người ở bên trong đều bị bắt, xử tử hình.
Bây giờ hắn làm những chuyện này là đẩy lên trước 10 năm mà thôi.
Mạc Phàm vừa mới nói xong, đám thuộc hạ bên cạnh Trần Trùng đều cười to, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
- Tiểu tử, rất oai phong đó, dám nói chuyện với tao như thế, tao tổn thất bao
nhiêu tiền quả thật không liên quan đến mày, nhưng mày khiến tao tổn thất
nhiều như thế, chuyện này có liên đến mày.
quan Lông mày Trần Trùng nhíu lại, cười mỉa nói, trong mắt lóe lên lửa giận. Anh ta lăn lộn ở thành phố Nam Sơn lâu như vậy, có rất ít người dám nói chuyện với anh ta như thế, nhất là đứa trẻ giống như Mạc Phàm.
Dám nói chuyện với anh ta như thế, cơ bản đều là người chết.
- Phải không, vậy anh muốn thế nào?
Mạc Phàm bình tĩnh nói. Trần Trùng thấy Mạc Phàm muốn thỏa
hiệp, tức giận mới giảm đi chút, khóe miệng nhếch lên.
- Mày nhắc tới Tưởng gia, hẳn là có quan hệ với Tưởng gia đi, nể mặt Tưởng gia tao sẽ không làm khó mày, mày đánh 30 anh em tao bị thương, phí chữa trị một người là 10 vạn, cộng lại là 300 vạn, còn phí tổn thất của trạm xăng dầu thì tính 200 vạn được rồi, tổng cộng là 500 vạn, nếu mày lấy ra được số tiền này tao lập tức tha cho mày, nếu không lấy được cũng không sao, để xe lại các người có thể rời đi.
Chiếc xe Mobile Home được tu sửa bên trong có 500 vạn cũng không mua được. Anh ta sớm đã muốn một chiếc xe như vậy để chơi xe chấn với mấy gái đẹp ở bên trong, bây giờ chiếc xe đó ở ngay trước mắt.
- 500 vạn sao, có phải hơi ít không, 5000 vạn tốt hơn.
Mạc Phàm cười như không cười nói.
- Ít, mày có ý gì?
Trần Trùng nhíu mày hỏi. Những người khác cũng sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm đầy khó hiểu. Trạm xăng dầu của các người bị tôi hủy tổn thất nhiều tiền như vậy, anh biết các anh chặn tôi ở đây 1 phút, sẽ tạo ra tổn thất bao nhiêu không?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Hắn đường đường là y tiên bất tử, chỉ cần hắn muốn tiền sẽ chảy vào như
nước, nhưng lại bị một đám du côn chặn ở đây.
Lúc này đám Trần Trùng mới phản ứng kịp, lông mày nhíu chặt lại, hung quang trong mắt mỗi người bắn ra bốn phía, nhìn Mạc Phàm đầy hung dữ.
- Trùng ca đừng nói nhảm với nó nữa, không cho tiểu tử này chút sắc mặt, cậu nó lại tưởng Trùng ca của chúng ta dễ bắt nạt.
Một tên mập mạp bên cạnh Trần Trùng hung dữ nói.
- Đúng vậy, em xé rách miệng tiểu tử này trước, nhìn xem nó còn dám hung hãn như vậy không.
Một đám người đang định ra tay.
Lúc này một chiếc xe dừng lại, một giọng nói truyền từ phía sau đến. - Ai giả mạo người Tưởng gia chúng tôi, gây chuyện ở địa bàn Tiền gia thế?