Bên đường, mắt Thôi Tường mở to, hai mắt đảo liên tục, nhìn chằm chằm bóng lưng càng ngày càng mơ hồ của Mạc Phàm, hoàn toàn ngây người.
Anh ta cho rằng Mạc Phàm chỉ khẩu khí lớn, ai biết Mạc Phàm thật sự ra tay giết Lâm Đông ở địa bàn của La gia.
Nói một cách chính xác, Mạc Phàm không cần động tay, chỉ liếc mắt một cái là giết Lâm Đông.
“Cộp cộp!”
“Phịch!”
Anh ta lùi về sau mấy bước theo bản năng, không cẩn thận té ngã xuống đất, mãi mà không đứng dậy được.
- Tiểu tử này là ai, đáng sợ như vậy?
Trong xe, mấy nữ diễn viên thấy một màn này cũng vô cùng sửng sốt.
Vừa rồi bọn họ còn nói Lâm Đông là cao thủ, rất có khả năng giết Mạc Phàm khiến bọn họ có cơ hội lên cao, lúc này mới qua vài giây, Lâm Đông liền biến mất không thấy.
Trong lúc này, cho dù là trên xe hay bên ngoài, toàn bộ đều yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng bão cát gào thét.
Rất lâu sau, lúc này Thôi Tường mới phản ứng kịp, hung ác nham hiểm hiện lên trên mặt anh ta.
Anh ta lấy điện thoại ra, tìm số của “La Phong”, gửi một tin nhắn.
Cùng lúc đó, tươi cười âm hiểm lan tràn khắp mặt anh ta.
Nếu Mạc Phàm chỉ chống đối người La gia, cùng lắm là bị La gia trừng phạt một phen, đánh gãy chân là không sao.
Mạc Phàm dám giết người La gia ở Mạc Bắc, cộng thêm tin tức anh ta vừa gửi, đến Lâu Lan Cổ Thành, Mạc Phàm đợi chết đi.
Giết người La gia ở Mạc Bắc, cho dù chỉ là người hầu của La gia, không ai có thể tránh thoát bị La gia đuổi giết.
Nghĩ đến điều này, anh ta cất di động quay về xe.
Anh ta không bảo đoàn xe rời đi, trái lại đứng tại chỗ đợi Mạc Phàm.
Mạc Phàm giết người La gia, Mạc Phàm tự mình muốn đến Lâu Lan Cổ Thành, sao có thể không mang Mạc Phàm tới tổ địa La gia?
Làm người tốt phải làm đến cùng.
… Tr
ong bão cát, Mạc Phàm đi không xa thì dừng lại.
Trong mắt hắn chớp lóe lam quang, bão cát trước mặt hắn như thùng rỗng kêu to, 9 người đập vào mi mắt hắn.
9 người này mặc tây trang như Lâm Đông, trước ngực đều có chữ “La”, khác biệt duy nhất là mỗi người đều cầm trường thương màu bạc.
Trường thương chớp lóe ngân quang chói mắt trong bão cát, trên trường thương khắc đầy ma văn.
9 người có người ngồi trên tảng đá, có người đứng trên cồn cát, tạo thành vòng tròn.
Trong khu vực hình tròn, gần trăm quái vật hình người đang vây quanh một người, liên tục phát ra tiếng gào thét như dã thú.
Những quái vật hình người này đều cao hai thước, trong mắt lóe sang lục quang, như ngạ lang, răng nanh trong miệng đâm lẫn nhau.
Làn da màu xám trắng, giống như làn da người chết, trên người là nước vàng tỏa ra mùi khiến người ta nôn mửa, có nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng.
Tay như quỷ trảo, móng tay sắc bén dài hơn một ngón tay, sắc bén làm da đầu người ta run lên.
Bọn họ mặc chiến giáp, trường bào cổ đại, còn có trang phục hiện đại, nhưng bất luận cổ đại hay hiện đại, đều vô cùng rách nát khi bị bão cát ăn mòn.
Giữa quái vật hình người này, sắc mặt Chu Hiệt trắng xanh, trên người có rất nhiều vết thương, máu tươi nhuộm đỏ trang phục luyện võ của cô.
Một tay cô cầm trường kiếm, nhưng hoàn toàn không còn bộ dạng khi ra tay với Vạn Giang Minh, trái lại như người chưa từng cầm kiếm, miễn cưỡng cầm kiếm tấn công những quái vật hình người này.
Không chỉ không có biện pháp thoát thân, trái lại vết thương trên người càng ngày càng nhiều, kiếm quang trên tay cũng càng ngày càng mờ nhạt.
Mạc Phàm mới đến gần, trong quái vật hình người có một người cảm nhận được khí tức của Mạc Phàm, đôi mắt màu lục nhìn về phía Mạc Phàm.
- Hửm?
9 người cầm ngân thương nhìn theo ánh mắt quái vật hình người, ánh mắt lập tức nhìn Mạc Phàm.
- Oa, vậy mà có người xông vào đây, còn không sợ những Hạn Bạt này, lá gan của tiểu tử này không nhỏ đâu.
Một người đàn ông đứng trên tảng đá nhếch miệng, hơi bất ngờ cười nói.
Bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng có người nhìn thấy, nhưng gần như đều là sợ tới mức gần chết, có người trực tiếp bị dọa ngất đi, dù sao cũng là Hạn Bạt.
- Những Hạn Bạt này không thấy huyết thực lâu như vậy, để bọn chúng thấy máu nhanh bắt tiểu tiện nhân này đi.
Một người đàn ông khác liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh miệt nói, tựa như ngạ lang nhìn trúng tiểu bạch thỏ.
- Hô hô, ý kiến hay.
Người đàn ông đứng trên tảng đá cười mỉa gật đầu.
Bọn họ vội vàng dẫn đám Hạn Bạt đuổi theo Chu Hiệt một ngày một đêm, đã sớm muốn nhanh chóng bắt Chu Hiệt quay về báo cáo kết quả.
Nhưng bọn họ sốt ruột đến mấy, không có huyết thực, không thể khiến Hạn Bạt càng hung hãn hơn.
ế ểĐã có người dâng đến tận cửa, vậy không thể trách bọn họ.
Mấy chục người mất tích trong sa mạc, giống như mấy người chết đuối trong sông, vốn dĩ không có gì đáng ngại.
- Không có gì kỳ lạ chứ, Lâm Đông ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không để người không liên quan tiến vào.
Một người La gia đeo kính cảnh giác nói.
- Nói không chừng là Lâm Đông không đợi kịp, cố ý dụ vào?
- Không phải không có khả năng này.
Lúc này người đàn ông đeo kính mới gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
- Tiểu tử, cậu đến nơi không nên đến, vậy thì không thể để cậu sống rồi.
Người đàn ông đứng trên tảng đá nói rất quang minh chính đại, không để Mạc Phàm vào mắt.
Một tiểu tử chưa đến 20 tuổi, có thể có bản lĩnh gì?
Nói xong, ngân thương trong tay tên đó chỉ về phía Mạc Phàm, phát ra tiếng cười kỳ lạ, trên trường thương chớp lóe hồng quang.
Hai Hạn Bạt rùng mình, gió cát nổi lên bay nhanh về phía Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.
Hai Hạn Bạt vừa thoát khỏi đoàn, Chu Hiệt như cảm ứng được nhìn về phía Mạc Phàm, trước mắt sáng lên, tựa như nhìn thấy cứu tinh.
Linh khí trong cơ thể cô sắp tới đáy, ai biết lại gặp được Mạc Phàm.
- Sư phụ?
Giọng Chu Hiệt không to, nhưng 9 người La gia đều nghe thấy được.
- Sư phụ, sư phụ tiểu tiện nhân này là…
Một người trong đó nghi ngờ nói.
Tên đó còn chưa nói xong, sắc mặt 9 người cùng thay đổi.
Nha đầu này là đồ đệ của Mạc đại sư Đông Hải, sư phụ của cô ta chỉ có thể là Mạc đại sư Đông Hải.
- Chuyện này…
Một khắc trước 9 người còn trò chuyện vui vẻ, hiện giờ sắc mặt cả đám tái mét, còn sợ hơn gặp quỷ.
Một chữ: “Trốn!”
81 Hạn Bạt phối với Thi Vu Trận đối phó với đồ đệ của Mạc Phàm còn lao lực như thế, đừng nghĩ đến chuyện đối phó Mạc Phàm.
Ngân thương trong tay 9 người lóe sáng, chỉ về phía Mạc Phàm phía xa.
Trong mắt đám Hạn Bạt còn lại lóe sáng lục quang, buông tha Chu Hiệt, phát ra tiếng thét xông về phía Mạc Phàm.
Chắc chắn mấy thứ này không ngăn được Mạc Phàm, nhưng ngăn được một lát thì một lát đi.
Làm xong những chuyện này, 9 người không do dự tản ra chạy vào trong bão cát.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt liếc mắt nhìn 9 người, trong mắt nở rộ hàn ý.
Tiểu hồ ly bị La gia bắt đi, Chu Hiệt đuổi theo người La gia, vẫn không quay về Đông Hải.
Hắn tưởng rằng Chu Hiệt bị La gia bắt, ai biết Chu Hiệt bị người La gia dùng Thi Vu Trận bao vây ở đây.
Thi Vu Trận này ngoại trừ tăng năng lực tái sinh cho Hạn Bạt, còn có thể mê hoặc lòng người.
Rõ ràng chỉ là Hạn Bạt, ở trong trận sẽ biến thành người bị nhốt, khiến Chu Hiệt không dám ra tay.
Tu vi của Chu Hiệt phá giải Thi Vu Trận là đủ, nhưng dù sao quá trẻ tuổi, không nỡ ra tay với người khác cũng rất bình thường.
- Một đám người bắt nạt đồ đệ tôi, bắt nạt xong còn muốn đi, ở lại đây đi.