Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây không phải là Trương Vấn Thiên Thiên Cơ Chân Nhân sao?  

- Vậy mà Trương Chân Nhân cũng đến đây.  

Hoa Thiên Tinh kích động nói.  

Chân Nhân bình thường là Tu Đạo Giả được xưng cảnh giới pháp thuật thông thần, tu vi nhập pháp.  

Nhưng Trương Vấn Thiên là người duy nhất không đến cảnh giới nhập pháp, nhưng được thừa nhận là Chân Nhân.  

Nguyên nhân chỉ có một, Trương Vấn Thiên không phải Chân Nhân, nhưng thực lực mạnh hơn Tiên Thiên Chân Nhân.  

Từ chuyện Trương Vấn Thiên thoải mái đi trong Hộ Sơn Vân Vụ của Hoàng gia, đủ để chứng minh thực lực của Trương Vấn Thiên.  

Bọn họ muốn bái Trương Vấn Thiên làm vi sư, nhưng không ít Chân Nhân còn bái Trương Vấn Thiên là đại sư, ai cũng có thể bái sư được sao?  

- Trương Chân Nhân đã đến đây rồi, tiểu tử này sẽ phải quỳ thôi, khà khà!  

Chu Hoa lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, cười đắc ý nói.  

Vậy mà dám ép anh ta li3m chén đ ĩa, ăn đồ thừa, xem lần này tiểu tử kia có dám càn rỡ hay không.  

Trương Vấn Thiên vừa tới, trên đài náo động.  

- Sao Trương Vấn Thiên lại tới đây, hình như chuyện này không liên quan đến ông ta mà?  

- Ai nói, trước khi Trương Vấn Thiên chưa nhập đạo, là thanh mai trúc mã với lão mẹ Tiêu Dật Trần, sau khi lão mẹ Tiêu Dật Trần kết hôn, quan hệ của hai người vẫn không rõ ràng, Tiêu Dật Trần họ Tiêu hay họ Trương còn chưa biết được, không chỉ như vậy, Trương Vấn Thiên còn chỉ đích danh muốn nhận Tiêu Dật Trần làm đồ đệ, Tiêu Dật Trần đã chết, sao ông ta có thể không đến?  

Có người nói.  

- Chẳng trách, lần này tiểu tử kia…  

Một Tôn Vô Địch đã đủ phiền phức rồi, lại thêm một Chân Nhân tới nữa, một võ một pháp phối hợp với nhau, thiên hạ này có ai không giết được?  

Trương Vấn Thiên nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Mạc Phàm.  

“Xẹt xẹt…” Trong hư không như có dòng điện chạy qua.  

Một số người đứng giữa Mạc Phàm và Trương Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể tê rần, vội vàng lùi sang một bên theo bản năng, sắc mặt thay đổi.  

Sinh điện ở hư không?  

Nghe nói pháp lực mạnh đến cảnh giới Tiên Thiên, nhất ngôn nhất niệm là Phong Hỏa Lôi Điện.  

Trương Vấn Thiên chỉ liếc mắt một cái, liền tạo ra tia chớp.  

Pháp lực này?  

Quả thật không thẹn với danh hiệu Thiên Cơ Chân Nhân.  

Chưa tới hai giây, có một đường thông đạo từ chỗ Trương Vấn Thiên đến chỗ Mạc Phàm.  

Người xung quanh Mạc Phàm, ngoại trừ Mạc Phàm ra toàn bộ đều trốn xa.  

- Cậu sử dụng linh hồ giế t chết Dật Trần con nuôi tôi, còn đoạt Huyết Linh Chi, Băng Liên trăm năm và hơn mười loại dược liệu trăm năm khác của thằng bé đúng không?  

Trương Vấn Thiên chất vấn.  

Nghe lời Trương Vấn Thiên nói, không ít người lắc đầu.  

Đoạt linh hồ Tôn gia, giết thiếu gia Tôn gia, Tiêu gia, còn trộm dược liệu trăm năm của Tiêu gia nữa.  

Hôm nay tiểu tử này chắp cánh cũng khó thoát khỏi cái chết.  

Mạc Phàm chỉ cười, Huyết Linh Chi trăm năm của hắn lập tức thành của Tiêu gia, đúng là buồn cười.  

- Nếu ông muốn đi gặp Tiêu Dật Trần, không cần tìm nhiều lý do như vậy, tôi sẽ đưa ông đi gặp anh ta nhanh thôi.  

- Tiểu tử, khẩu khí thật lớn, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?  

Trương Vấn Thiên lạnh giọng hỏi, trong mắt như có lôi điện lóe sáng.  

Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi, cho dù là Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo gia chính thống Hoa Hạ, thấy ông ta cũng phải vô cùng khách sáo.  

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói.  

Người tự tìm đường chết, không cần phải biết tên.  

Trương Vấn Thiên nhíu mày, mây mù màu trắng sau lưng ông ta lập tức bắt đầu khởi động, hình thành hư ảnh lửa giận hừng hực, như Lôi Thần nổi giận.  

- Tiểu tử, cậu cho rằng cậu có yêu hồ trăm năm, là có thể hung hãn, tôi sẽ cho cậu nếm thử giá phải trả của việc giết con trai nuôi tôi.  

Mạc Phàm lắc đầu cười không nói gì, hình như đám người này cảm thấy người là tiểu hồ ly giết.  

- Giá phải trả, ông muốn giá phải trả gì?  

- Tôi sẽ luyện thi thể cậu thành cương thi, rút hồn phách cậu ra, luyện thành ác quỷ, cho cậu muốn sống không được, muốn chết không xong, bị tôi dùng cả đời.  

Trương Vấn Thiên hung dữ nói.  

Ông ta vừa dứt lời, hư ảnh Lôi Thần nổi giận sau lưng ông ta lập tức biến thành một lệ quỷ, bộ dạng vô cùng đáng sợ.  

Nhất ngôn nhất niệm đều có pháp tướng đi theo.  

Mạc Phàm nhíu mày.  

- Đồ đệ của ông bị giết, ông giết tôi luyện thi dưỡng quỷ, những người bị đồ đệ ông giết, bọn họ nên làm gì bây giờ?  

Nếu Tiêu Dật Trần phái thuộc hạ chặn hắn, chắc chắn không phải lần đầu tiên, tất nhiên có không ít người chết.  

- Bọn họ sao?Trương Vấn Thiên cười lạnh lùng.  

Thiên đạo vốn vô tình, thiên lý vốn ưu thắng liệt thái.  

Chỉ là phàm nhân sao có thể đánh đồng với con ông ta, cho dù Tiêu Dật Trần giết một nghìn một vạn người, ai cũng không thể động vào thằng bé, người nào động người đó chết.  

- Nếu bọn họ có bản lĩnh báo thù cứ việc tới, tôi không ngại có thêm một số vong hồn dưới kiếm pháp của tôi.  

Mạc Phàm nheo mắt, hàn quang nở rộ.  

Ở trong mắt Trương Vấn Thiên, người bình thường như cỏ đuôi chó, ở trong mắt hắn sao Trương Vấn Thiên lại không phải là cỏ đuôi chó?  

Trương Vấn Thiên đến báo thù, vậy thì ở lại đây luôn đi.  

- Vậy chúc mừng ông, ông sắp trúng thưởng rồi.  

Trương Vấn Thiên nhíu mày, điện quang lóe lên trong mắt, ông ta còn chưa ra tay.  

- Tiểu tử, cậu đoạt Đế Ngọc của Hoàng gia tôi, còn giết Thiếu Tuấn cháu nội tôi, cậu đã tự tin như vậy, vậy cộng thêm Hoàng gia tôi nữa, thế nào?  

Một giọng nói như Kinh Lôi cuồn cuộn mà đến, truyền từ trong cung Bạch Thạch ra.  

Mây mù tứ phía chấn động, lùi về phía sau.  

Không ít người nhìn về phía cung Bạch Thạch ở xa, mắt cả đám mở to.  

Trên không cung Bạch Thạch, một lão giả mặc huyền y tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như trẻ con, châm giẫm lên mây xanh, đi về phía này.  

Rõ ràng mỗi bước không dài lắm, nhưng chỉ vài chục bước đã đi xa trăm mét, đến trên không sân này.  

Ông ta vung tay lên, mây xanh dưới chân tản đi, khẽ rơi xuống nơi cách Mạc Phàm không xa, vây quanh Mạc Phàm cùng với Tôn Vô Địch và Trương Vấn Thiên.  

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Hoàng Kình Thương tông chủ Hoàng gia.  

Hành động tùy ý của ông ta khiến cho mọi người kinh ngạc đến ngây người.  

- Một bước lên mây?  

Bọn họ chỉ nhìn thấy pháp thuật của tiên nhân này ở trên TV hay trong tiểu thuyết tiên hiệp, nếu không dùng pháp khí, cho dù là Chân Nhân cũng không làm được, vậy mà tông chủ Hoàng gia cho bọn họ thấy tận mắt.  

- Tông chủ Hoàng gia đã lâu không hỏi thế sự lợi hại biết bao nhiêu?  

- Đến hội giao dịch Hoàng gia một chuyến đúng là không vô ích.  

Có người thán phục nói.  

Ngay cả Trương Vấn Thiên Thiên Cơ Chân Nhân cũng nhíu mày, lộ ra chút kính nể.  

- Pháp lực của Hoàng tông chủ thật mạnh.  

- Trương Chân Nhân quá khen.  

Hoàng Kình Thương cười nhạt, hơi gật đầu với Trương Vấn Thiên.  

Hoàng Kình Thường vừa xuất hiện, một đám người mặc trang phục có dấu hiệu Hoàng gia, già hay trẻ, đi từ trong cung Bạch Thạch đến trong sân, vẻ mặt đám người vô cùng hung dữ, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú.  

Tam phương tề tụ, tâm niệm của Tôn Vô Địch, Trương Vấn Thiên khẽ động, áo bào không gió mà bay, khí thế toàn thân tăng vọt, không hẹn mà cùng đè về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, lúc trước cậu ngông cuồng như vậy, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?  

Hoàng Kình Thương nheo mắt, hàn quang lóe lên, cũng phóng ra uy áp bàng bạc.  

Trong lúc này khắp sân yên tĩnh, giống như điềm báo trước sấm chớp mưa bão.  

Lực lượng vô hình như Thái Sơn đè về phía Mạc Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK