Cả Thức Hải giống như gặp phải cảnh ngộ tận thế, chấn động dữ dội.
Đất đai nứt ra, nước biển ngập trời, từng khe hở xuất hiện trên không ở Thức Hải, giống như hình ảnh quần áo bị xé rách.
Rất lâu sau, Ngũ Giác Tinh Mang trên bầu trời dần thu nhỏ lại, lúc này Thức Hải mới yên bình.
Ý niệm của Mạc Phàm khẽ động, cảm ứng lan tràn trong Thức Hải mà đi.
Một lát sau, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ngầm vận chuyển Diễn Thiên Thần Quyết, bắt đầu chữa trị Thức Hải.
Khe hở trong không gian biến mất, biển rộng quay về yên bình, đất dưới Đạo Cơ dâng lên lần nữa, lộ ra Đạo Cơ như tử ngọc.
- Đúng là xem thường Ngũ Hành Huyền Lôi Chú này rồi.
Trong lòng Mạc Phàm vẫn còn sợ hãi nói.
Tuy chỉ là một kích của Ngũ Hành Huyền Lôi Chú, thiếu chút nữa Thức Hải của hắn bị đánh nát.
Nếu Thức Hải bị đánh nát, đừng nói diệt Vu Thần Giáo, hiện giờ hắn đã thành một phế nhân, không làm được chuyện gì.
Nhưng cuối cùng tai họa Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú cũng được giải trừ.
Hắn thở một hơi thật dài, nhìn lướt qua Đạo Cơ, mắt lập tức sáng lên.
Hóa ra trên Đạo Cơ tử ngọc, trải qua một kích của Ngũ Hành Huyền Lôi Chú, không chỉ không tổn thương, vậy mà trên Đạo Cơ tử ngọc xuất hiện từng đạo Ma Văn vô cùng phức tạp.
- Đây là?
Ý niệm của hắn khẽ động, trên Đạo Cơ lập tức xuất hiện từng đạo tia chớp, hình thái biến hóa theo tâm niệm của hắn.
- Chân Lôi?
Chân Lôi giống như Nhất Muội Chân Hỏa hắn có được lúc trước, một khi ngưng tụ cho dù không cần pháp ấn, pháp khí và trận pháp, chỉ cần đủ linh khí, đều có thể gọi ra lôi điện bất cứ lúc nào.
Hắn ngưng tụ Chân Lôi, tương đương có thêm một kiện sát khí.
Hắn chỉ biết dùng Ngũ Hành Huyền Lôi Chú giải trừ nguyền rủa, có thể khiến thần thức của hắn càng ngưng thực, không ngờ còn ngưng tụ ra Chân Lôi.
Nguyền rủa của Ngạo Nhật Sơn Tông này không thể làm gì hắn, trái lại còn giúp hắn ngưng tụ ra Chân Lôi.
Nếu để người Ngạo Nhật Sơn Tông biết, không biết sẽ có tâm tình gì.
Hắn lấy Hoàng Tuyền Ngọc ra đặt ở mi tâm, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết, nhanh chóng khôi phục thần thức.
Một ngày sau, hắn mở to mắt, trong con ngươi là rét lạnh, giống như một đạo thiểm điện đánh ra, cả sơn động sáng lên.
- Tiểu Kiệt, chúng ta đi thôi!
Nếu Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú đã được giải trừ, cũng đến lúc diệt Vu Thần Giáo.
Bọn họ mới ra khỏi sơn động, di động của hắn vang lên, năm chữ “lão gia tử Tần gia” xuất hiện trên màn hình di động.
Ngoại trừ cuộc điện thoại này ra, còn có vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ùn ùn kéo tới.
Hắn nhíu mày, nghe điện thoại, giọng nói vô cùng sốt ruột của Lạc Phi truyền từ trong đến.
- Xú tiểu tử, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại, tôi biết cậu không chết mà.
- Làm sao vậy?
Mạc Phàm nhíu mày, vẻ mặt hơi đổi, hỏi.
Lạc Phi sốt ruột đến mức này, chẳng lẽ trong bốn ngày hắn bế quan đã xảy ra chuyện?
- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu không biết phi cơ mang hai người đến Vu Thần Sơn và toàn bộ người trên phi cơ mất tích sao?
Lạc Phi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi.
Bốn ngày nay ông ta bảo mọi người gọi điện thoại cho Mạc Phàm và Tần Kiệt liên tục, vẫn không có ai nghe máy.
Nếu không gọi được nữa, ông ta chuẩn bị dẫn người đến Vu Thần Giáo rồi.
Mạc Phàm nheo mắt, hàn quang lóe lên.
Trong chớp mắt hắn hiểu rõ mọi chuyện, sau khi bọn họ nhảy xuống phi cơ, chỉ sợ phi cơ đã xảy ra chuyện.
- Hai chúng tôi nhảy xuống phi cơ trước, mấy ngày nay vẫn ở trong sơn động tu luyện.
Trong điện thoại, lúc này mới truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của hai vị lão gia tử.
- Tiểu tử, bây giờ cậu ở đâu, tôi lập tức phái người đi đón hai người?
- Không cần, nếu đã đến đây rồi, thì không thể để Vu Thần Giáo tồn tại.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Vu Thần Giáo dám gióng trống khua chiêng lấy nhiều người Tế Tự như vậy, thiếu chút nữa giết cha, so với ma tu của Khổng gia ở thành phố Nam Sơn, đệ tử Nam phái còn mất sạch nhân tính hơn.
Nếu đến đây, không có đạo lý đi về tay không.
Không phải những người này muốn Vu Nha sao, Vu Nha đến rồi.
- Mạc tiên sinh, cậu đừng kích động, chỉ sợ lần này có biến.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tần lão gia tử.
Nếu Vu Thần Giáo như trước kia, tất nhiên ông ta sẽ không khuyên bảo Mạc Phàm.
Nhưng Vu Thần Giáo ngay cả phi cơ quân đội của bọn họ đều dám tấn công, đây chẳng khác nào vô địch Hoa Hạ, chuyện này trước đây tuyệt đối không thể so sánh.
Dù sao Hoa Hạ có vũ khí tiên tiến nhất ở đây, cho dù không tìm thấy thánh địa của Vu Thần Sơn, cùng lắm thì san Vu Thần Sơn thành bình địa, điểm ấy hoàn toàn có thể làm được.
Nếu Vu Thần Giáo dám làm như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị chu toàn.Mạc Phàm xâm nhập tùy tiện, rất có khả năng là chịu chết, Vu Thần Giáo đang đợi cậu ta mà.
Thay vì làm việc không có tác dụng như thế, chẳng bằng bàn bạc kỹ hơn.
Hoa Hạ có không ít cấp bậc Tông Sư và Chân Nhân tồn tại, chỉ cần triệu tập một phần trong đó, diệt Vu Thần Giáo dễ như trở bàn tay.
- Tiểu tử, nghe lời khuyên của chúng tôi đi, chắc chắn Vu Thần Giáo đã có chuẩn bị rồi, chắc chắn cậu không thể đối phó được, hiện giờ không phải lúc khoe khoang mình là anh hùng.
Lạc Phi cũng khuyên theo.
- Yên tâm đi, tôi sẽ mang Tiểu Kiệt về an toàn, Vu Thần Giáo này, tôi phải diệt.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Không đợi hai vị lão gia tử nói gì nữa, hắn liền tắt điện thoại.
Vu Thần Giáo có chuẩn bị, hắn không có sao?
Thực cho rằng lấy người sống làm Tế Tự, thì không cần phải trả giá gì?
Thực cho rằng động vào người nhà y tiên bất tử hắn, có thể bình yên vô sự?
Lần trước để Vu Thần Giáo thử lửa của hắn, lần này sẽ khiến Vu Thần Giáo thử kiếm và lôi đình của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Vu Thần Sơn, trong con ngươi chớp lóe ánh sáng lạnh, sắc bén như đao.
- Tiểu Kiệt, đây là ba khối ngọc phù, có thể bảo vệ mọi người không bị hiến tế, con và tiểu hồ ly cùng với vị cô nương này đi qua mật đạo đi.
Mạc Phàm lấy ba miếng ngọc phù trong nhẫn ra, đưa cho Tần Kiệt.
Tiểu hồ ly nghe vậy chui từ trong túi ra, thành thật nhảy lên người Tần Kiệt.
- Sư phụ, người thì sao?
Tần Kiệt hỏi.
- Sư phụ sẽ trực tiếp đến thánh sơn của Vu Thần Giáo.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Sư phụ, người, người chuẩn bị đi thế nào?
Tần Kiệt sửng sốt, hỏi.
Muốn vào thánh sơn của Vu Thần Giáo, một cách là qua cầu trên Ma Ưng Lĩnh, một cách khác là mật đạo trong mạch nước ngầm, ngoại trừ hai cách này ra còn có cách khác sao?
Mạc Phàm không trả lời, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một cước vươn ra giẫm lên không trung.
Một màn ngạc nhiên xảy ra.
Mạc Phàm giẫm lên trên không khí, trong không khí giống như có bậc thang, Mạc Phàm không chỉ không rơi xuống, trái lại giẫm xuống không khí đi về phía trước.
Bước từng bước một, như bước lên bậc thang.
Chỉ trong phút chốc hắn đã đi đến vài chục mét.
Ở đây bất luận là Tần Kiệt hay người phụ nữ kia nhìn bóng lưng Mạc Phàm, miệng đều há to, trong mắt đều là khó tin.
Vậy mà có thể giẫm xuống không khí lên cao, không phải người này là thần tiên đấy chứ?
Mấy ngày nay Tần Kiệt đi theo Mạc Phàm coi như thấy được nhiều chuyện hiếm thấy, lúc này vẫn kinh hãi không nói nên lời.
Bọn họ nhìn Mạc Phàm bước từng bước lên trên, không ngây ngốc lâu lắm, liền đi về phía mật đạo.
Hơn một tiếng sau, Mạc Phàm đứng ở trong không trung, hắn nhìn xuống phía dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
- Hẳn là nơi này, bắt đầu thôi!