Mục lục
Thần Y Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạc gia còn đấu giá sao?  

Có người cười hỏi.  

ẩ ấLâm gia vừa ra tay là Quả Trường Sinh và Thiên Ngọc Tủy, đẩy hội đấu giá lên cao.  

Nếu Mạc Phàm không lấy được đồ tốt của Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy, sẽ bị khinh bỉ chê cười.  

Với thực lực của Mạc gia, sao có thể hào phóng như Lâm gia.  

- Sao tôi cảm thấy hội đấu giá đã kết thúc rồi nhỉ?  

Một lão tổng trêu đùa nói.  

Lâm gia đấu giá được 200 triệu, chắc chắn lần này Mạc Phàm sẽ thua, biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.  

Đợi thua vùng vẫy tìm nhục, không bằng thức thời một chút, tự mình rời đi.  

- Hay là lấy ra xem đi, để chúng ta mở mang tầm mắt, nhỡ đâu Mạc gia có thể lật bàn thì sao?  

- Lật bàn, ông cho rằng cái bàn này làm bằng giấy, dễ lật như vậy à.  

“Hô hô…” Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười.  

Đám Lâm Khuynh Thiên, Liễu Như Phong, Tống Chung đều nhếch miệng cười, nhìn về phía đám Mạc Phàm, tựa như đang nhìn con mồi trong nhà giam.  

- Mạc tiên sinh, Mạc gia cậu còn đấu giá không?  

Bán đấu giá sư cố nặn ra nụ cười, xấu hổ hỏi.  

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc rất khó coi, toàn bộ đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, khóe miệng cười như không cười.  

- Còn, nhưng người bán đấu giá phải phù hợp một điều kiện.  

Bọn họ cử hành hội bán đấu giá, đâu có đạo lý không tham gia?  

Thực cho rằng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy rất cao cấp sao, nếu biết hai thứ này đạt được thế nào, ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng không ăn, một đám người lại dùng 10 triệu bán đấu giá.  

- Mạc tiên sinh, có điều kiện gì?  

Bán đấu giá sư hỏi.  

- Đồ Mạc gia giới hạn ở người đấu giá bên phía Mạc gia.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Cá và chân gấu, không thể chung được.  

Nếu những người này đứng bên phía Lâm gia, sẽ mất đi cơ duyên bên phía hắn.  

- Cái gì, tôi không nghe lầm đấy chứ, đồ của Mạc gia không cho chúngta đấu giá?  

Một lão tổng cao giọng cười nói.  

Mạc Phàm bán đấu giá thứ gì còn chưa biết, vậy mà không cho bọn họ đấu giá.  

Phía sau Mạc gia chỉ còn đám người linh tinh, Mạc gia gần như khó mà gom đủ 200 triệu, từ chối bọn họ đấu, càng không kiếm được nhiều.  

- Mạc đại sư cũng quá kiêu ngạo rồi, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ bán đấu giá đồ của Mạc gia sao?  

Có người châm chọc khiêu khích nói.  

- Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình lấy tiên đan thần dược ra sao.  

- Khẩu khí của Mạc gia lớn thật, hừ!  

Tiếng oán giận và trào phúng vang lên.  

Bọn họ đều là người có uy tín danh dự, vốn có một số người bất đắc dĩ mới đến bên Lâm gia, lấy đồng tình báo đáp Mạc gia, dù sao Lâm gia quá mạnh mẽ, quá bá đạo.  

Hiện giờ lửa giận xuất hiện trong lòng đám người.  

Đám Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, nhìn nhau lắc đầu cười.  

Bên bọn họ đã thắng chắc, một chiêu này của Mạc Phàm gần như là tự tìm đường chết.  

Từ chối người bán đấu giá bên phía Lâm gia, gom đủ 200 triệu thế nào.  

Vẻ mặt đám cha Mạc Phàm sửng sốt, sắc mặt âm tình bất định.  

- Chuyện này…  

- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, chúng ta cùng xem vật phẩm Mạc tiên sinh lấy ra bán đấu giá là gì?  

Lâm Khuynh Thiên nói với đám người phía sau.  

Trên hội trường, lúc này mới yên tĩnh lại, phần lớn đều nhìn bàn đấu giá của Mạc Phàm với vẻ khinh thường, ngồi đợi Mạc gia mất mặt.  

Mạc Phàm cười khinh thường, gật đầu với nhân viên nữ kia.  

Nhân viên nữ kia cười khẽ, đặt vật phẩm bán đấu giá lên trên bàn đấu giá.  

Bán đấu giá sư cầm lấy thẻ để trên bàn, lông mày lập tức nhíu lại, vẻ mặt do dự.  

- Rốt cuộc Mạc gia bán đấu giá thứ gì thế, nói xem.  

Có người thấy bán đấu giá sư không nói, không kiên nhẫn kêu lên.  

- Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên của Mạc gia là một loại đan dược, tên là Thiên Thọ Đan, phục dùng một viên có thể tăng 10 năm tuổi thọ, một người chỉ phục dùng được ba viên.  

Bán đấu giá sư ngẩng đầu, nói.  

Đại sảnh bán đấu giá như một trái bom ném vào trong nước, không nổ tung phát hỏa, mà vô cùng yên tĩnh.  

Không chỉ không hot như khi mới lấy Trường Sinh Quả ra, hoàn toàn là một trời một vực.  

Rất lâu sau, giọng nói trêu tức vang lên.  

- Thiên Thọ Đan?  

- Đó là thứ gì thế, tôi chưa từng nghe nói đến, các ông từng nghe nói chưa?  

- Không phải là kim đan mà hoàng đế cổ đại ăn đấy chứ, bên trong đều là kim loại, đừng nói là tăng 10 năm tuổi thọ, không chỉ sống ít đi 10 năm, còn khiến người ta bất lực trên giường, muốn chơi phụ nữ cũng không chơi được, chỉ có thể nhìn người phụ nữ của mình bị người khác chơi.  

- Thứ này có thể tăng 10 năm tuổi thọ, vậy tôi có thể sống đến 200 tuổi rồi.  

Tiếng cười mỉa vang lên, rõ ràng là không tin đó là sự thật.  

Trường Sinh Quả của Lâm gia có tác dụng thật, có chứng cứ kiểm tra.  

Bỗng nhiên Mạc Phàm lấy một viên thuốc ra, nói có thể tăng 10 năm tuổi thọ, tất nhiên không ai tin.  

Phía sau Mạc Phàm, đám gia chủ Lưu gia thủ đô cũng nhíu mày, do dự.  

Bọn họ đến vì thứ này, thậm chí còn từ bỏ Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia.  

Viên thuốc này có thể tăng tuổi thọ nhiều đến vậy sao?  

Thuật luyện đan ở Hoa Hạ đã tồn tại mấy ngàn năm, có từ thời Tần Thủy Hoàng.  

Nhưng không có một viên có thể kéo dài tuổi thọ thật, những người phục dùng đan dược đó không ai sống lâu hơn.  

Thuốc của Mạc gia là thật sao?  

- Thuốc tăng 10 năm tuổi thọ quy định giá bao nhiêu?  

Một lão tổng cười hỏi.  

- Giá thấp nhất là 1 triệu.  

Bán đấu giá sư cười nói.  

- 1 triệu, một viên độc dược mà đắt như thế, tôi ra 1000 vạn có bán không?  

Một lão tổng cò kè mặc cả nói.  

- Tôi ra 100 vạn mua 2 viên, chuẩn bị về cho chó ăn, chó nhà tôi sắp chết già rồi.  

- Các ông ra 10 triệu cũng không mua được, ông quên rồi à, Mạc gia không cho chúng ta đấu giá.  

Một người khác nhắc nhở.  

- Hình như là vậy, xem ra tôi không có cơ hội cho chó ăn rồi.  

Mấy lão tổng kia tiếc nuối nói.  

Đám Lâm Khuynh Thiên cũng cười, vậy mà Mạc gia lấy đan dược tên Thiên Thọ Đan, bọn họ chưa từng nghe nói đến.  

Cho dù thật sự kéo dài tuổi thọ, ai dám phục dùng?  

Đám người Mạc gia tức muốn chết, A Hào và Liệt Hỏa cùng đứng bật dậy.  

- Rất buồn cười à, muốn đấu giá thì đấu, không muốn thì biến, nếu không tôi tiễn các người.  

A Hào tức giận nói.  

Một đám người không đấu giá thì thôi, còn ở đây nói mát.  

- Ôi, Mạc gia tức giận, các cậu không cho cười chúng tôi không cười, đừng tức giận, đừng tức giận.  

Có một người nói.  

Tiếng cười nhạo vẫn vang lên, chỉ nhỏ hơn chút.  

- Mạc tiên sinh, không biết Thiên Thọ Đan này từng làm thí nghiệm chưa, hay có thí nghiệm không?  

Lưu Văn Thiên gia chủ Lưu gia khách sáo hỏi.  

Nếu chưa từng thí nghiệm, ông ta chỉ có thể rời đi.  

Lưu Văn Thiên mới mở miệng, không ít người gật đầu.  

Nhỡ đâu ăn xong rồi chết, bọn họ chỉ có thể khóc, tiêu tiền mua độc dược.- Đúng vậy, Mạc tiên sinh, thuốc này có đáng tin không, nếu đáng tin bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.  

Một người khẩu âm Bắc Kinh nói.  

Mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời.  

Lúc này âm thanh “cộp cộp” truyền từ sau đài đến, không nhanh không chậm, càng đi càng gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK