Vì vậy đảo không phải nơi du lịch, trên đảo cũng có rất nhiều rắn độc, không cẩn thận sẽ bị rắn cắn trúng, bình thường không có nhiều người tới đảo du ngoạn.
Nhưng lúc này trên đảo giống như tết Nguyên Tiêu, tụ tập vô số người.
Nhất là nơi gần Long Sơn, lại càng tấp nập người.
Trong đám người, không chỉ có võ giả và pháp sư Hoa Hạ, còn có một số võ giả Nhật quốc, mục sư, tăng lữ, thầy tu phương Tây, võ sư Đông Nam Á, khí tức mỗi người đều không kém.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Long Sơn.
Long Sơn không hề cao, chỉ năm sáu chục mét, thay vì nói là sơn, chẳng bằng nói là một đống đất.
Bởi vì bình thường đống đất này có rất nhiều rắn, lúc này mới được xưng là Long Sơn.
Lúc này Long Sơn không chỉ không có nửa con rắn, chỉ có 9 thi thể và long thi to lớn.
9 thi thể kia là mấy cao thủ thế hệ trước ở Hoa Hạ khiêu chiến Vạn Thiên Tuyệt, sau khi bị Vạn Thiên Tuyệt đánh chết, phơi ở Long Sơn vài ngày mà không ai dám đi nhặt.
Long thi vòng quanh tảng đá, hai mắt Vạn Thiên Tuyệt nhắm nghiền, mặc trang phục luyện võ màu trắng ngồi khoanh chân, toàn thân tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, theo ông ta hít thở, không gian xung quanh giống như túi hơi không ngừng co rút, biến to, co rút lại, biến to co rút lại…
Nhìn Vạn Thiên Tuyệt, sắc mặt không ít người âm tình bất định.
- Khí tức như long, Vạn Thiên Tuyệt không hổ là cao thủ số hai Hắc Bảng, chẳng trách Hoa Vấn Kiếm chết dưới tay cậu ta trong chớp mắt?
Một lão giả tóc tuyết trắng cảm thán nói.
Nghe nói khi Chân Long thở, một lần hít thở đều khiến không khí co rút lại, Vạn Thiên Tuyệt cũng như vậy, đủ để thấy ông ta đáng sợ thế nào.
- Dùng rồng để hình dung Vạn đại sư, có phải hơi coi thường Vạn đại sư hay không?
Một lão giả chống trượng gỗ ở bên cạnh nhìn chằm chằm long thi mà Vạn Thiên Tuyệt đang ngồi, thận trọng nói.
Có lẽ người khác không biết long thi mà Vạn Thiên Tuyệt ngồi, nhưng ông ta biết.
Con rồng này thường xuyên lui tới biển Hoa Hạ, có ghi chép lại từ thời Đường, gặp con rồng này cho dù là thuyền cỡ lớn dùng vượt biển trước đây, hay là quân hạm hiện giờ đều không còn xuất hiện nữa.
Vì tìm Hải Long này, Hoa Hạ từng triệu tập lượng lớn cao thủ đi tìm, ông ta là một trong số đó.
Quả thật bọn họ tìm được Hải Long này, nhưng vũ khí trên chiến hạm không có tác dụng với Hải Long, trái lại tàu tuần dương được tính bằng vạn tấn như giấy dán bị con Hải Long này phá một cách dễ dàng, ba chiến thuyền tàu tuần dương không kiên trì được 10 phút đều chìm xuống biển.
Những người được mời đi là Võ Đạo Tông Sư và Tiên Thiên Chân Nhân, có khoảng chừng 20 người, ở trước mặt Hải Long này như chuột thấy mèo, hoàn toàn là bị giết sạch, may mà vận khí của ông ta tốt nên mới chạy thoát quay về, cho nên có ấn tượng rất sâu với Hải Long này.
Ba chiến thuyền tàu tuần dương cộng thêm 20 cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đều không làm gì được Hải Long, nhưng nó lại bị Vạn Thiên Tuyệt giế t chết.
Ngay cả rồng đều giết được, sao có thể dùng rồng sinh vật cấp thấp như vậy so với Vạn Thiên Tuyệt?
- Vậy dùng gì để hình dung Vạn đại sư?
Lão giả tóc tuyết trắng hỏi.
- Thần!
Lão giả cầm trượng gỗ nói.
Hiện giờ chỉ có chữ này mới so được với Vạn Thiên Tuyệt.
- Thần, Vạn Thiên Tuyệt như vậy, tên tiểu tử Mạc Phàm là đối thủ của Vạn đại sư sao?
Một người khác chen miệng hỏi.
- Nếu Mạc Phàm không cố chấp đột phá Thần Cảnh, có lẽ cậu ta còn nắm chắc một hai phần, bây giờ sao?
Lão giả cầm trượng gỗ cười lạnh lùng nói.
Mạc Phàm từ một tên tiểu tử vô danh, đến bây giờ đứng vị trí thứ 3 Hắc Bảng, thực lực không thể khinh thường.
Cho dù gặp Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt, tuy sẽ thua không thể nghi ngờ, cũng có thể đánh một trận.
Nhưng Mạc Phàm lựa chọn đột phá Thần Cảnh trong ba ngày, chuyện này không khác gì tự hủy hoại tương lai.
Vì đột phá Thần Cảnh, có không biết bao nhiêu người bế quan vài năm thậm chí là mấy chục năm trong đó có ông ta, vậy mà Mạc Phàm chỉ dùng ba ngày.
Nếu trong ba ngày có thể đột phá đến Thần Cảnh, thì Thần Cảnh đã không khó như thế, chính những lão già như bọn họ đã không sống như chó rồi.
Đột phá Thần Cảnh là một quá trình bò thang lên trời, nếu bò không cẩn thận sẽ rơi xuống, nhất là người vì cái trước mắt, tổn thương sẽ càng lớn hơn.
Cho dù Mạc Phàm có thể sống sót trong thất bại đột phá, nhưng một hai phần nắm chắc không còn nữa.
- Bây giờ thế nào?
Có người tò mò hỏi.
- Mạc Phàm hiện giờ có thể tới tham gia quyết đấu đã là kỳ tích, đến đây sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lão giả cầm trượng gỗ nói vô cùng chắc chắn.
Lôi vân trên Huyền Vũ Nhai mạnh như vậy, cho dù ở thành phố Bắc Xuyên ông ta cũng cảm nhận được.
Lôi kiếp đánh xuống, lúc này Mạc Phàm còn sống hay không đều không biết được, càng không nói tới tham gia quyết đấu.
- Vậy chẳng phải tối nay không được xem quyết đấu rồi sao?
Có người thất vọng hỏi.
- Chuyện này thì tôi không biết, cho dù có cũng không đặc sắc, không khác gì đám Hoa Vấn Kiếm là mấy, không đỡ được mấy chiêu của Vạn đại sư.
Lão giả này giống như biết rõ thực lực của Mạc Phàm nói.
- Mạc đại sư không yếu như vậy đâu, ông quá coi thường Mạc đại sư rồi.
Tôn Huyền Cơ nghe người này đánh giá Mạc Phàm như vậy, cau mày phản bác.
- Huyền Cơ huynh, không phải Tôn gia am hiểu bói toán nhất sao, có dám đánh cược với tôi không, trong vòng 10 chiêu Mạc Phàm sẽ phải chết.
Lão giả liếc mắt nhìn Tôn Huyền Cơ một cái, cười tự tin nói.
Mạc Phàm đỡ lôi kiếp, không mạnh hơn Hoa Vấn Kiếm bao nhiêu.
Hoa Vấn Kiếm chỉ đỡ được ba chiêu của Vạn Thiên Tuyệt, Mạc Phàm có thể đỡ 5, 6 chiêu của Vạn Thiên Tuyệt đã là cực hạn, 10 chiêu sẽ phải chết.
Sắc mặt Tôn Huyền Cơ khó coi, mắt khẽ đảo, lo lắng hiện lên trong mắt ông ta, ông ta không để ý lão gia cầm trượng gỗ kia nữa.
Ông ta từng thấy Mạc Phàm ra tay, Mạc Phàm có phải đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt hay không ông ta không nắm chắc, nhất là…
Nghe lão giả phân tích, trong đám người, đám Abe Koue âm dương sư nhà Miyamoto và công tước Rose đều nhếch miệng, cười đắc ý.
Bọn họ đang lo lắng Mạc Phàm đối phó được Vạn Thiên Tuyệt, không ngờ Mạc Phàm lại tự hủy tu vi của mình.
Thực lực của Mạc Phàm vốn không bằng Vạn Thiên Tuyệt, bây giờ có thể là đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt sao?
Bây giờ nghĩ lại Mạc Phàm muốn diệt thế lực sau lưng bọn họ, đúng là chuyện viễn tưởng.
Theo mặt trăng chậm rãi lên cao, đám người càng ngày càng xao động.
Vạn Thiên Tuyệt đã đến từ sớm, nhưng mãi mà chưa thấy bóng dáng Mạc Phàm.
- Mạc đại sư Đông Hải gì chứ, lúc này còn chưa tới, có phải sợ Vạn Thiên Tuyệt, không dám tới hay không?
- Đúng vậy, nếu không dám tới thì đừng tiếp chiến thư.
Có người không kiên nhẫn nói.
- Hay là chúng ta đến Mạc gia, tìm cho ra Mạc đại sư, không uổng công chúng ta đi từ xa đến đây một chuyến.
Đúng lúc này, không biết trong đám người có ai kêu lên.- Đến rồi, ở phía Bắc.
Giọng nói này như cục đá ném vào trong hồ nước, nhanh chóng hình thành hiệu ứng gợn sóng trong đám người, mọi người đều nhìn về phía Bắc.