Mạnh Vô Kỳ thờ ơ nhìn người nói chuyện, nói.
Người nói chuyện bằng tuổi Mạnh Vô Kỳ, nhưng tu vi cao hơn Mạnh Vô Kỳ nhiều, đã tới Nguyên Anh trung kỳ.
Anh ta mặc trường bào màu trắng hoa văn lam, bên hông là đai ngọc, tay cầm một chiếc quạt.
Tóc dài màu bạc được buộc bởi một cây trâm bạch ngọc trên đỉnh đầu, tóc hơi xõa một bên che khuất gương mặt anh tuấn của anh ta, khiến gương mặt vốn nham hiểm có thêm vài phần âm nhu.
Phía sau người đàn ông là hai đội có tổng cộng mười người mặc kiểu dáng trang phục không khác anh ta mấy, trong mắt mỗi người đều hơi lộ ra tinh quang, không khác người bình thường lắm, nhưng đều là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Khí hóa huyết, huyết hóa tinh, tinh hóa thần, trước Hóa Thần kỳ, cho dù không tu luyện công pháp thần thức như Diễn Thiên Thần Quyết của Mạc Phàm, thần hồn cũng sẽ tăng cao theo tu vi.
Mà đôi mắt là cửa sổ của thần hồn, tinh quang càng mạnh, nói lên thần hồn càng mạnh, tương ứng tu vi cũng càng cao.
Nhưng sau Nguyên Anh trung kỳ, tinh quang càng không rõ nói lên thực lực càng nội liễm, hùng hậu, cách phản phách quy chân càng ngày càng gần.
Những người này có khí tức qua Nguyên Anh trung kỳ, thần quang trong mắt lại nội liễm như vậy, không có một ai là kẻ yếu.
Nam tử này nghe lời Mạnh Vô Kỳ nói, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo.
- Khách quý của Nam Cung gia sao, theo chúng tôi biết, hai ngày trước người Nam Cung gia đã rời khỏi Viêm Dương Thành vì có chút chuyện.
Chuyện ở Viêm Dương Thành, Mạnh Hữu Vi biết tám phần, bọn họ biết toàn bộ, không có chuyện gì có thể giấu diếm được bọn họ.
Tuy Mạnh gia bọn họ không kém Nam Cung gia bao nhiêu, nhưng không thể trêu chọc thì không chọc vào tốt hơn.
Nếu hai vị kia của Nam Cung gia vẫn còn ở đây, chắc chắn bọn họ đã không tới lúc này.
- Đúng là còn lại một người, chỉ là người có được lệnh bài của nam Cung gia mà thôi, ngươi cảm thấy có thể dọa được ta à, mau tránh ra, nếu không chúng tôi ra tay, bọn họ đều là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nếu một người quyết tâm giết ngươi, vậy thì không hay rồi, tuy ta rất muốn để bọn họ giết ngươi, nhưng dù thế nào ngươi cũng họ “Mạnh” như ta, người Mạnh gia không giết người Mạnh gia, cho nên ta cho ngươi một chữ “cút”!
Nam tử này bổ sung thêm.
Trong lời nói không che giấu sát ý đối với Mạnh Vô Kỳ, giống như nếu Mạnh Vô Kỳ không họ “Mạnh”, anh ta đã chết từ lâu rồi.
- Mạnh Vô Tình, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu cha ta không phải họ Mạnh, ta nhất định sẽ không cùng một họ với gia hỏa lang tâm cẩu phế Mạnh Bất Đồng kia.
Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ đỏ bừng, nghiến răng nói.
Cha mẹ anh ta đều chết dưới âm mưu của nhất mạch Mạnh Bất Đồng, Mạnh gia giết cha mẹ anh ta trả lại một khối Mạnh Thường Lệnh, bây giờ còn không biết xấu hổ nói người Mạnh gia không giết người Mạnh gia.
- Hửm?
Tươi cười trên mặt Mạnh Vô Tình hơi cứng đờ, trong mắt anh ta hiện lên sắc lạnh.
Anh ta không để ý tới Mạnh Vô Kỳ, trái lại nhìn về phía hai nam tử có diện mạo tương tự nhau trong mười người.
- Hai người còn chưa được ban thưởng họ Mạnh đúng không?
- Đúng vậy, thiếu gia.
Hai người hơi cúi người, hai tay ôm quyền cung kính nói.
- Được rồi, hai người đi mở cửa ra, nếu tiểu tử này còn không chịu tránh ra, cứ việc ra tay là được, đúng rồi, cố gắng ra tay nhanh lên, không được để anh ta quá thống khổ, còn nữa, phải giữ toàn thây, tốt nhất là không nhìn thấy thương tích từ bên ngoài.
Mạnh Vô Tình vừa nói vừa đi đến chỗ bàn ghế đá ở giữa tiểu viện, ngồi xuống một cái ghế đá trong đó, anh ta lấy chén rượu bầu rượu ra uống một mình.
Tám người còn lại xếp thành hình chữ “nhất”, đứng bên cạnh Mạnh Vô Tình.
Mạnh gia không giết người Mạnh gia, đây là quy củ của bọn họ.
Nhưng hai người kia mới gia nhập Mạnh gia, còn chưa ban thưởng tên, không tính là phá quy củ.
Mạnh Vô Tuyết con gái của Mạnh Hữu Vi đã được người Nam Cung gia mang đi, muốn giết chết cũng không dễ dàng, Mạnh Vô Kỳ này muốn chết, anh ta sẽ tiễn Mạnh Vô Kỳ một đoạn.
- Dạ, thiếu gia.
Hai người hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ.
Chỉ một ánh mắt, bỗng nhiên Mạnh Vô Kỳ cảm thấy bầu trời đen lại, anh ta giống như bị hai con mãnh thú viễn cổ chú ý, cơ thể lập tức mất đi tri giác.
ắ ổ ắ ầ ế ầ ể ểSắc mặt anh ta thay đổi, không do dự cắn lên đầu lưỡi, ý niệm của anh ta vừa động, tinh huyết từ đầu lưỡi dựa theo tiểu pháp thuật trên dược điển mà Mạc Phàm cho anh ta, ngưng tụ thành một ký hiệu.
Ký hiệu này sáng lên, hai hư ảnh biến mất như vân khai nhật tam, cảnh tượng trước mắt khôi phục trở lại trong tiểu viện.
Đồng thời anh ta hơi vui vẻ, anh ta lấy một ngọc thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, tuyệt không dám chần chừ liền bóp nát ngọc thạch.
Ngọc thạch này là thúc thúc cho anh ta, một khi bóp nát, thúc thúc anh ta và Phương đại sư sẽ trở về.
Mạnh Vô Tình ở một bên hơi nhướn mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
Mạnh Vô Kỳ luôn là phế vật của Viêm Dương Thành, tu vi còn không bằng một đệ tử của tiểu gia tộc.
Hai thuộc hạ của anh ta là người xuất sắc trong Nguyên Anh trung kỳ, không chỉ không đập vụn thần hồn của Mạnh Vô Kỳ, trái lại còn áp chế lại thần hồn của hai cao thủ Nguyên Anh rồi lấy ngọc thạch ra.
Chỉ trong phút chốc, vẻ mặt anh ta khôi phục như thường.
- Vô Kỳ, nhiều ngày không gặp, ngươi tiến bộ không ít đâu.
- Ta khuyên các ngươi nên lập tức rời đi, các ngươi quấy rầy vị trong phòng tu luyện, đợi thúc thúc ta và Phương đại sư tới đây, các ngươi muốn chạy cũng không chạy được.
Mạnh Vô Kỳ ra vẻ trấn định nói.
Anh ta cảm thấy pháp thuật kia đơn giản còn có tác dụng, cho nên dùng tâm ký, anh ta không ngờ có tác dụng như vậy.
- Muốn chạy cũng không chạy được sao?
Mạnh Vô Tình cười khinh thường.
- Ngươi cảm thấy ta dẫn những người này tới tận đây tìm kiếm, thúc thúc ngươi và Phương Văn Viễn vẫn không xuất hiện, biết bây giờ bọn họ đang làm gì không?
- Các ngươi…
Mạnh Vô Kỳ chớp mắt, trong chớp mắt hiểu rõ tình hình gì.
…
Lúc này, bên trong chính đường của thành chủ phủ.
Hai nam tử mặc đồ đen và đồ trắng ngồi ở vị trí thẳng Mạnh Hữu Vi và Phương Văn Viễn, uống trà một cách tự nhiên.
Mạnh Hữu Vi, Phương Văn Viễn và đám Đồng Hổ ngồi ở phía dưới hai người, vẻ mặt mỗi người đều lo lắng.
Mấy quân sĩ như thư ký, từng người báo cáo tình hình Viêm Dương Thành gần đây cho hai người, dáng vẻ như một lát không thể nói hết được.
Đúng lúc này, ngọc bội bên hông Mạnh Hữu Vi sáng lên.
Sắc mặt Mạnh Hữu Vi thay đổi, ông ta nhìn thoáng qua hai người ngồi trên cao, sau đó nắm chặt tay đứng dậy.
- Hai vị, ta còn một số việc cần đi xử lý, cho nên xin lỗi không tiếp được.
Hai người kia hơi ngẩng đầu, nam tử mặc đồ trắng trong đó cười khinh thường.
- Hữu Vi, chuyện gì mà quan trọng như vậy, quan trọng hơn cả chuyện báo tình hình chiến đấu với Quân Đình?