Bởi vì biết, nên hắn không để ý.
Người này luôn đi theo tới trạm y tế, còn bắt Mạc Vũ.
Sắc mặt cha mẹ Mạc Phàm thay đổi, lúc này mới nhớ tới Tiểu Vũ chơi ở bên ngoài một mình, vẫn không có vào.
Đang chuẩn bị đi tìm Tiểu Vũ, Mạc Vũ kích động chạy vào.
- Cha mẹ, anh, hai chú này bắt nạt con.
Mạc Vũ chỉ vào cửa nói.
Mạc Vũ mới nói xong, hai người quân nhân mặc đồ rằn ri đi đến.
Một người trong đó đúng là Lục Phi phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm mà Mạc Phàm gặp ngày đó, một người khác là binh lính có làn da trắng nõn, đứng phía sau Lục Phi.
Nhìn thấy hai người tiến vào, ngoại trừ Mạc Phàm ra tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, nhất là cha Mạc Phàm.
Trên vai Lục Phi là quân hàm hai gạch ba sao, đây là tượng trưng cho thượng tá.
Cha Mạc Phàm làm lính vài năm, nhìn thấy sĩ quan cấp cao nhất cũng là doanh trưởng của ông, hai gạch một sao.
Binh lính bên cạnh, cũng là một gạch ba sao, là cấp bậc Thượng úy.
Chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là trên ngực hai người có ký hiệu quân đội.
Đó là một thần kiếm, từ trên trời giáng xuống, khai thiên tích địa.
Ngay đó có một hàng chữ nhỏ: Thần kiếm sở chỉ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đây rõ ràng là ký hiệu của Hoa Hạ Thần Kiếm, không sai được.
Hoa Hạ Thần Kiếm, quân hàm thượng tá, phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm sao?
Vậy mà nhân vật lợi hại như vậy đến trạm y tế thôn bọn họ, tới làm gì?
Tưởng Bằng Bằng nhìn thấy người tới, vẻ mặt sửng sốt, lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Vũ một cái.
- Bắt nạt nhóc cái gì, phó đội trưởng Lục đang đùa với nhóc đấy hiểu không.
Theo ý anh ta, cho dù phó đội trưởng Hoa Hạ Thần Kiếm bắt nạt cả nhà Mạc Vũ, cũng là vinh hạnh tám đời của Mạc gia.
Anh ta chậm rãi đi tới, cung kính chào Lục Phi một cái, trên mặt đều là vẻ đắc ý.
- Chào phó đội trưởng Lục, tôi là Tưởng Bằng Bằng, người thứ chín ở thành phố Nam Sơn thông qua tuyển chọn.
Tưởng Vân Phong vốn không biết Lục Phi, chỉ nhìn ra quân hàm thượng tá của Lục Phi, vừa nghe Tưởng Bằng Bằng xưng hô với ông ta là phó đội trưởng Lục, cũng đoán được thân phận của Lục Phi.
Phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm tìm tới nơi này, còn phải nói, chắc chắn là tới tìm Bằng Bằng thông qua tuyển chọn.
Nghĩ vậy, ông ta đắc ý liếc mắt nhìn cha Mạc Phàm một cái, vẻ đắc ý trên mặt càng nhiều thêm không ít, lấy một hộp thuốc lá trong túi ra.
- Hóa ra là thủ trưởng Lục, tôi là cha Bằng Bằng, hai người đến đây tìm Bằng Bằng nhà tôi thật sự vất vả rồi, mời ông hút điếu thuốc.
Lục Phi giống như không nhìn thấy hai người, trực tiệp rời đi, đứng trước mặt cha mẹ Mạc Phàm.
Lục Phi cúi người, thân thiết véo khuôn mặt như sứ của Mạc Vũ.
- Vừa rồi là chú không tốt, chú nhận lỗi với cháu.
Một màn này, trong chớp mắt làm người ta sợ ngây người ngoại trừ Mạc Phàm.
Phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, vậy mà bơ hai cha con Tưởng Vân Phong ở một bên, cúi đầu xin lỗi Mạc Vũ.
Vẻ mặt cha con Tưởng Vân Phong ngẩn ra, tươi cười nhiệt tình trên mặt lập tức cứng ngắc, một tầng trời u ám.
Giống như đang cao hứng, bị người ta tát mạnh trước mặt mọi người.
- Chuyện này, chuyện này là sao đây?
- Không phải người của Hoa Hạ Thần Kiếm đến tìm mình sao?
Vẻ mặt Tưởng Bằng Bằng đầy dấu chấm hỏi và phẫn nộ.
Hai cha con một người vẫn duy trì tư thế mời thuốc, một người làm tư thế quân đội, không biết nên bỏ xuống hay tiếp tục duy trì, vô cùng xấu hổ, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Vân Phong tới Mạc gia mất mặt như vậy.
…
Mạc Vũ còn nhỏ tuổi, không biết thân phận hai người.
Cô chỉ biết sau khi cô phát hiện ra hai người này, người lính phía sau bịt miệng cô không cho cô lên tiếng, mãi đến khi anh cô mở miệng mới thả cô ra.
- Xin lỗi thì có thể, đưa thứ vàng óng ánh kia của chú cho cháu, cháu sẽ suy xét.
Mạc Vũ chỉ huân chương trên ngực Lục Phi, cong môi nói.
Trên mặt Lục Phi là đau đớn, đúng là biết chọn hàng, đây là một huân chương hạng nhất, hoàn thành một nhiệm vụ cấp S mới nhận được, ông ta có tổng cộng hai cái, con của ông ta muốn lấy, ông ta cũng không cho.
Nhưng ông ta nhìn Mạc Phàm lạnh lùng cách đó không xa, quyết tâm trong lòng, tháo xuống đưa cho Mạc Vũ.
Sớm biết thế đã không đeo lên cho oai, đúng là ứng với câu nói kia, ra vẻ sẽ bị sét đánh.
- Được, đưa cho cháu, lần này được chưa?
Lục Phi run rẩy nói.
- Như vậy còn không sai biệt lắm.
Mạc Vũ còn chưa hài lòng lắm nói.
- Chuyện này…
Bất luận là cha mẹ Mạc Phàm hay cha con Tưởng Vân Phong đều sợ ngây người, đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.
- Tiểu Vũ, đừng bướng bỉnh, nhanh trả lại cho chú.
Cha Mạc Phàm bị vợ véo một cái, lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn cản.
Đó là huân chương công lao hạng nhất, sao ông chưa từng thấy.
Ở bộ đội, đừng nói là công lao hạng nhất, công lao cấp ba cũng không dễ lấy, mỗi một cái đều vô cùng trân quý.
- Nhận đi, quả thật là chúng tôi bắt nạt cô bé, nhất định phải xin lỗi, đúng rồi, ông là Mạc Quốc Hoa đúng không, tôi nghe nói ông cũng là quân nhân?
Lục Phi hào phóng nói.
Cha Mạc Phàm nghiêm mặt, thân thể thẳng tắp, chào tiêu chuẩn nghi thức quân đội.
- Chào thủ trưởng, Mạc Quốc Hoa sĩ quan hạng 2 phục dịch ở đại đội Hoàng Kế Quang chào thủ trưởng.
Lục Phi và binh lính bên cạnh ông ta cũng lễ phép chào lại cha Mạc Phàm.
- Đại đội anh hùng đó, tôi từng đến đó rồi, binh lính ở trong đó ra đều rất tốt.
- Thủ trưởng quá khen, Hoa Hạ Thần Kiếm mới là tấm gương của quân ta.
Cha Mạc Phàm cười nói, được Hoa Hạ Thần Kiếm khen ngợi như vậy, trên mặt đều là thỏa mãn và tự hào.
- Như nhau cả, nếu không có cha mẹ như các ông bồi dưỡng ra đứa bé ngoan, Hoa Hạ Thần Kiếm cũng đâu có sắc bén.
Lão cha lão mẹ Mạc Phàm mờ mịt, khó hiểu hỏi:
- Thủ trưởng, ý của ông là?
- Quên giới thiệu, tôi là Lục Phi, phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, phụ trách công việc thu nhận tân binh tỉnh Giang Nam, lần này tôi tới chủ yếu là muốn thu nhận Mạc Phàm con trai ông vào Hoa Hạ Thần Kiếm, đây là thư trúng tuyển, mọi người có thể suy xét.
Lục Phi lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho cha Mạc Phàm.
Cha Mạc Phàm lại sửng sốt, vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm cũng kinh ngạc.
Phó đội trưởng Hoa Hạ Thần Kiếm tự mình đưa thư trúng tuyển tới, còn là trực tiếp trúng tuyển, không cần phải thí luyện gì đó.
- Thủ trưởng, chuyện này có nhầm không, con tôi tên là Mạc Phàm, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, có thể là trùng tên hay không?
Vừa rồi bác sĩ kia hiểu lầm, thư trúng tuyển Hoa Hạ Thần Kiếm làm ông có chút không tin tưởng, cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ như vậy.
Cho dù khi Tưởng Vân Phong nói Tưởng Bằng Bằng thông qua tuyển chọn của Hoa Hạ Thần Kiếm, ông cũng chưa ngờ tới Mạc Phàm có thể đi vào.
- Chắc chắn không sai, trừ phi cậu ấy không phải con trai ông.
Lục Phi chỉ vào Mạc Phàm nói.
Hai mắt cha Mạc Phàm mở to, nuốt nước miếng, vô cùng kích động, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
- Nhưng mà con tôi muốn thi vào trường đại học quốc phòng ở Đông Hải.
- Không sai, nếu bây giờ con trai ông không có hứng thú với Hoa Hạ Thần Kiếm, sau khi tốt nghiệp trường quân đội cũng có thể suy xét, thư trúng tuyển này có hiệu lực rất dài.
Lục Phi cười nói.
Trong lòng không ngừng lắc đầu thở dài, Hoa Hạ Thần Kiếm có từng ăn nói khép nép như vậy sao?
Nhưng vì Mạc Phàm cũng chỉ có thể liều mạng.
Bên Mạc Phàm chắc chắn không được, vậy thì thông qua chỗ cha Mạc Phàm, đây là mục đích ông ta tới.
- Chuyện này…
Cha Mạc Phàm không nói nên lời.
- Mọi người có thể suy xét, tôi còn nhiệm vụ, đi trước một bước, hi vọng ngày nào đó có thể nhìn thấy ông đưa Mạc Phàm vào Hoa Hạ Thần Kiếm.
Lục Phi vỗ bả vai cha Mạc Phàm, xoay người rời đi, giống như sợ bị Mạc Phàm ném về.
Đi ngang qua hai cha con Tưởng Vân Phong, lúc này ông ta mới nhìn thoáng qua cha con Tưởng Vân Phong.
- Oa, không phải cậu là người thứ 9 ở thành phố Nam Sơn thông qua tuyển chọn sao, sao toàn thân ướt sũng như vậy?
- Vị này là?
Lục Phi chỉ vào Tưởng Vân Phong hỏi.
Cha con Tưởng Vân Phong lập tức muốn phun ra máu, bọn họ đứng ở đây lâu như vậy, vừa rồi cũng giới thiệu, vậy mà giờ mới phát hiện bọn họ?
Mãi đến khi Lục Phi rời đi, mặt Tưởng Vân Phong đỏ như mông khỉ, mãi mà không nói được một câu.
Vừa rồi ông ta còn nói, Mạc Phàm thi trường quân đội có chuyện gì thì tìm ông ta, bây giờ ông ta ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Con của ông ta chỉ vào thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm, kết quả Hoa Hạ Thần Kiếm trực tiếp đưa thư trúng tuyển đến Mạc gia.
Đã mất hết mặt mũi, hai cha con không còn mặt mũi ở lại, nhanh chóng rời đi.