Ngô Quân cau mày nói.
Cho dù tên kia muốn bồi thường 800 vạn, nhưng đó là xe Khổng tiểu thư, sao có thể để tiểu tử này hủy đi như thế?
- Đừng động vào cậu ta, để cậu ta đâm đi, dù sao tôi không dùng xe kia nữa, nếu lát nữa cậu ta không lấy ra được 800 vạn thì nói sau.
Khổng Tuyên nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm trong
xe nói.
Cô ta đường đường là đại tiểu thư Khổng gia, sao có thể lái xe từng bị đâm, đừng nói đây là chiếc xe Ferrari bản số lượng, Lamborghini cũng vậy.
Mạc Phàm thích đâm thì để cậu ta đâm, chỉ cần đền tiền là được.
Không đền nổi hoặc không bồi thường mà nói, cũng là lúc để thành phố Đông Hải biết uy lực Khổng gia Nam Sơn bọn họ, đây cũng là một trong những lý do cô ta đến đây.
Khổng Tuyên mới mở miệng, những người khác cười theo đợi xem kịch vui. Sắc mặt đám cha Mạc Phàm không được tốt lắm.
Cho dù dùng 800 vạn mua về, chỉ sửa chữa một phen thì vẫn như mới, Mạc Phàm lại đâm chiếc xe thành như vậy, sửa một chút không bằng mua chiếc mói.
- Tên phá của.
Ngô Hân bĩu môi nói.
Chiếc xe này cả thành phố Đông Hải cũng chưa chắc đã có, cho dù sửa một chút lái xe đi cũng rất có phong cách, bây giờ bị hủy hết rồi.
Người qua đường cũng lắc đầu khó hiểu, cậu ấm gặp tên phá của rồi.
Mãi đến khi xe bị đâm hoàn toàn không nhìn ra đây là chiếc Ferrari J10, lúc này Mạc Phàm mới xuống khỏi chiếc xe taxi đã không còn nguyên vẹn.
- Tiểu tử, mày kiểm tra xe xong rồi, trả tiền đi.
Ngô Quân vươn tay với Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm cười nhẹ:
- Cha, để con dùng chi phiếu của cha đi.
Cha Mạc Phàm nhíu mày, vẫn lấy tập chi phiếu đưa cho Mạc Phàm.
Chắc chắn Mạc Phàm làm vậy là có đạo lý của mình, cho dù không có, dùng 800 vạn cho Mạc Phàm chơi đùa vui vẻ ông cũng vui, ai bảo ông là cha Mạc Phàm. - Cho con, cứ viết thoải mái.
- Tiểu Phàm, không phải cháu thật sự cho bọn họ 800 vạn đấy chứ? Ánh mắt Ngô Hân đầy tham lam nói.
Có phải tiểu tử này ngốc hay không, phá sản thì thôi đi, người khác muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
- Bà câm miệng, bà cho rằng Tiểu Phàm như bà nghĩ sao, chắc chắn thằng bé có đạo lý của mình.
Chú ba Mạc Phàm trừng Ngô Hân một cái nói.
Người phụ nữ này anh ta chán ghét không phải ngày một ngày hai rồi.
Còn Tiểu Phàm, là anh ta nhìn thằng bé lớn lên.
Trước đây Tiểu Phàm thường xuyên tìm anh ta xin tiền, nhưng tuyệt đối không có yêu cầu quá nhiều, mỗi một khoản tiền không phải mua đồ ăn cho em trai em gái, thì mua quà cho trưởng bối.
Mạc Phàm cười với cha, không để ý đến Ngô Hân, sau đó viết lên trên chi phiếu 800 vạn.
Chu Hiệt sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.
Người thanh niên này là ai mà khí phách như thế?
Đám Khổng Tuyên, Ngô Quân thấy cha Mạc Phàm thật sự lấy ra cuốn chi phiếu,
Mạc Phàm còn viết xuống 800 vạn, đám người này lập tức vui vẻ, đắc ý trên mặt càng đậm.
- Chuyện này như vậy thôi, ba vị đại thúc, nếu vừa rồi các ông cho nhiều tiền
như thế, chúng tôi nhất định sẽ không làm con ngốc này khó xử, các ông có thể báo ân, lại không cần là địch với Khổng tiểu thư chúng tôi, vẹn toàn đôi bên, tiểu tử, đưa chi phiếu đây. Ngô Quân thấy Mạc Phàm viết chi phiếu xong giơ tay nói, vẻ mặt tràn đầy sức sống.
Mạc Phàm xé tờ chi phiếu ra, lướt qua mặt Ngô Quân một cái, Ngô Quân vội
vàng đi lấy. Mạc Phàm lại lướt qua một cái, để chi phiếu vào tay Chu Hiệt, đầy áy náy nói:
- Ngại quá, làm hỏng xe của cô, đây là chi phiếu 800 vạn, cô cứ cầm lấy, cảm ơn cô vừa rồi đâm vào chiếc xe thể thao kia.
S Shopee Shopee Lời này vừa vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Cái quỷ gì thế?
Sắc mặt đám nhà giàu vô cùng âm trầm, có khi nào bọn họ bị đùa như thế, đều là bọn họ trêu chọc người khác. Nhất là Ngô Quân, anh ta đã giơ tay
nhận chi phiếu, tư thế đã xong rồi, chi phiếu 800 vạn lại cho một con ngốc lái
taxi.
Vừa rồi không phải Mạc Phàm nói cho bọn họ 800 vạn, mà cho con ngốc này 800 vạn sao?
Hơn nữa con ngốc kia đâm xe thể thao của Khổng tiểu thư còn được phần thưởng.
Sắc mặt Khổng Tuyên cũng rất khó chịu, lửa giận xuất hiện trong đôi mắt Khổng Tuyên, càng ngày càng thịnh vượng. - Nhị ca, em đã nói rồi mà, Tiểu Phàm có đạo lý của mình, cho cô gái này anh sẽ không đau lòng 800 vạn kia đi. Chú ba Mạc Phàm cười nói.
- Cho 2000 vạn anh cũng không đau lòng.
Cha Mạc Phàm hào phóng nói.
Nếu không có Chu Hiệt, hậu quả của lão mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ khó mà tưởng tượng nổi, chỉ cần ông có tiền, cho bao So với nhiêu ông cũng không có ý kiến. tiền bạc, thật sự quá nhẹ. Chu Hiệt sửng sốt, hai mắt ngơ ngẩn
nhìn chằm chằm chi phiếu trên tay Mạc Phàm, mãi mà không phản ứng kịp, chuyển biến này quá nhanh rồi. - Chuyện này, hơi nhiều rồi.
Cô đâm xe thể thao là phản ứng bản năng, căn bản không ngờ đối phương lại
cho cô tiền, ai biết lập tức cho 800 vạn.
—Tôi cảm thấy không nhiều lắm, nếu cô chê ít, tôi cho cô 2000 vạn nhé?
Mạc Phàm cười nói. Tiền bạc đối với hắn chỉ là một con số, Chu Hiệt đâm xe thể thao kia mới là vô giá, bao nhiêu tiền cũng không đền bù được.
- Không ít, không ít.
Chu Hiệt vội vàng nói.
- Xú tiểu tử, mẹ nó mày đùa giỡn chúng tao phải không?
Khuôn mặt Ngô Quân dữ tợn, giận dữ hét.
Mạc Phàm đâm hỏng xe Khổng tiểu thư, kết quả trả 800 vạn cho con ngốc đâm xe Khổng tiểu thư.
Đây rõ ràng là phá xe Khổng tiểu thư trước, sau đó lại tát vào mặt bọn họ. Mạc Phàm đưa chi phiếu cho Chu Hiệt, dời mắt nhìn đám Ngô Quân, ánh mắt
lạnh lùng.
Xe đâm mẹ hắn đã bị hắn phá, bây giờ đến lượt người đâm mẹ hắn.
- Đùa giỡn các người, tôi có nói cho các người tiền sao?
Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.
Nếu bị bọn họ bắt nạt hết mức, nhất định phải đòi lại 100.
Khổng Tuyên nhíu mày, ánh mắt âm tình bất định.
- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không? Ngô Quân thấy Khổng Tuyên mở miệng,
anh ta không nói nữa, lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc
Phàm.
Đợi tên nhóc này biết thân phận của Khổng tiểu thư, xem biểu cảm của cậu ta
còn dám hung hãn như vậy?
- Cô?
Mạc Phàm lạnh lùng liếc Khổng Tuyên một cái.
Quả thật bộ dạng diêm dúa lòe loẹt, dáng người cũng nóng bỏng, không thua
Lưu Nguyệt Như chút nào.
chắc Nếu là kiếp trước gặp mỹ nữ như vậy, chắn hắn sẽ nhìn chăm chú sau đó không biết nên nói gì.
Nhưng tu tiên 500 năm, hắn từng gặp vô số mỹ nữ nóng bỏng hơn người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này nhiều.
- Đống sắt vụn kia là của cô sao?
Mạc Phàm chỉ chiếc Ferrari không còn nguyên vẹn nói.
- Ngoại trừ Khổng tiểu thư chúng tôi ra còn...
Khổng Lâm xen miệng vào.
Khổng Tuyên lạnh lùng liếc anh ta một cái, lúc này anh ta mới thấy không đúng, vội vàng câm miệng. - Là của tôi thì sao.
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
Nếu là của cô, mặc kệ cô là ai, cô đều là người chết.
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, hàn quang lóe lên.
Ở đây là khu vực phồn hoa nhất thành phố Đông Hải, đua xe như không có đèn đỏ, không biết sẽ có bao nhiêu người bị nghiền nát dưới bánh xe của cô ta.
- Người chết? Ha ha! Khóe môi Khổng Tuyên nhếch lên, cười khinh thường, bộ ngực cao ngất rung động theo.
Khổng Tuyên cười, đám Ngô Quân phía sau cô ta cũng cười theo, giống như nghe được một truyện cười.
- Khổng tiểu thư của chúng tôi là người chết, tên nhóc này quá càn rỡ rồi?
- Không biết sống chết.